Khi Hạ Tử Yên tỉnh dậy là buổi sáng hôm sau, đầu cô đau như búa bổ.. Phải nhắm tịt mắt mấy giây sau mới lấy lại tinh thần..."Sao lại đau thế này?"
Cô lẫm bẫm, bàn tay nhỏ day day trán đầy khó chịu..
Đầu óc bắt đầu nhớ lại chuyện tối qua, cô uống rượu nhé, cô còn cãi nhau với cô gái đáng ghét kia.. Ôi! hình như không lầm cô còn bị Trình Hạo Nhiên hôn..
Tuy mọi thứ vô cùng mông lung nhưng cô chắc mình không lầm... hai tay ôm lấy mặt, mắt mở to chớp chớp, bàn tay nhẹ sờ lấy môi mình...
Thật không nói nổi cảm giác bây giờ, là anh hôn cô, hôn cô đấy... Vùi mặt xuống chăn nở nụ cười dưới nắng mai xinh hơn cả nụ hoa vừa hé mở.."Từ nay tôi chỉ hôn một mình em thôi"
Cô nhớ trong lúc vô thức đã nghe anh nói như vậy.. Đó có phải như tỏ tình hay không?
Mà không tính nhé, lúc đấy cô đang say nên xem như không tính.
Trình Hạo Nhiên chính anh nói ra phải giữ lấy lời. Từ đây anh là của cô, cô có động lực chiếm hữu lấy anh rồi.. Vì ít nhất cô cũng biết anh cũng động lòng vì cô...
Buổi tối Trình Hạo Nhiên trở về bắt gặp Hạ Tử Yên đang ngồi trên sopha, miệng ngậm thìa tay ôm hủ kem lớn, mắt hướng tivi xem rất chăm chú, còn cười khanh khách, chỉ quay qua gọi một tiếng chú xem như chào hỏi rồi tập trung vào màn hình trước mặt.
Trình Hạo Nhiên nhíu mày, chẳng phải ngày trước khi anh xuất hiện cô sẽ líu ríu theo bên cạnh, hôm nay lại chẳng hề quan tâm, còn nữa chẳng phải hôm qua hai người còn hôn nhau, quan hệ phải cải tiến hơn một bước, sao giống như nhóc con này một chút cũng không bận tâm..
Trình Hạo Nhiên buồn bực đi thẳng lên lầu, Hạ Tử Yên nghiêng đầu nhìn theo bóng của anh, cắn thìa, mắt to đầy giảo hoạt khó đoán..
Cô mặc chiếc váy màu hồng hai dây vô cùng đáng yêu và xinh đẹp..
Liếc nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ tối, từ lúc Trình Hạo Nhiên về nhà đến giờ đi thẳng vào phòng của mình tắm rửa, sau đó tự nhốt mình trong phòng làm việc cả bữa tối cũng không xuống ăn..
Có một chuyện là là nếu anh ở Mỹ, bữa tối sẽ luôn về nhà dùng cơm với cô, trừ khi anh đi tiệc, thế mà hôm nay không đi tiệc về rất sớm lại chẳng thèm xuống lầu, biết chắc anh bị cô phớt lờ, đã làm anh giận.... Chắc rằng muốn cô lên phòng gọi anh một tiếng...
Chú của cô đôi khi vô cùng đáng yêu, Hạ Tử Yên che miệng cười trộm, mày cau lại suy nghĩ gì đấy liền chạy lên lầu, nhè nhẹ gõ cửa phòng..
Không nghe tiếng trả lời.. Hạ Tử Yên đẩy cửa bước vào, Trình Hạo Nhiên ngồi sau bàn làm việc cả liếc nhìn cô một cái cũng không...
Cô chu môi bất mãn, giận gì chứ!
Hừ để xem ai lợi hại hơn..
-Chú..
Cô nhỏ giọng gọi một tiếng, chân cũng tự giác bước lại đứng sát cạnh bàn..
-Chuyện gì?
Bàn tay ai đó vẫn linh hoạt làm việc mắt vẫn dán vào màn hình.. giọng nói vô cùng lạnh nhạt
Môi đỏ mím lại, mắt đẹp trừng người đàn ông trước mặt, nhẫn nhịn phải kìm chế nếu không sẽ hư việc lớn.. nghĩ thế Hạ Tử Yên nói tiếp.."Người ta muốn ra ngoài, hôm nay là sinh nhật của Jack.. Cậu ấy muốn người ta đến dự Chú cứ nghỉ trước, không cần chờ cửa"
Nhìn bàn tay nắm cây viết siết chặt, Hạ Tử Yên nhếch môi, cũng không đợi anh trả lời xoay người ra khỏi phòng như đang rất vội...
Vừa vào phòng mình Hạ Tử Yên lấy tay vỗ vỗ ngực.... miệng nhỏ lẩm bẩm..."Một... Hai.... Ba...."
Tiếng chân dồn dập tiếp đó là tiếng mở cửa..
Hạ Tử Yên vừa xoay người liền bị Trình Hạo Nhiên bắt lấy đẩy ngã xuống giường..
Cả cơ thể to lớm của anh nằm đè lên cô không một khe hở, khuôn mặt thì đầy tức giận nhìn cô chăm chăm...
Cô đây cũng không sợ, trừng mắt nhìn anh.."Chú! người ta còn phải ra ngoài. Chú đứng dậy đi..."
-Không cho đi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!