Cánh cửa đóng lại, lúc này Hạ Tử Yên vẫn một mực ôm lấy cổ Trình Hạo Nhiên không có ý buông ra..
-Tôi phải đi tắm
Anh đứng giữa phòng nhìn cái đầu nhỏ chôn vùi trước ngực mình lên tiếng..
-Vâng ạ
Giọng nhão nhẹt trả lời, nhưng bàn tay thì không có ý thả lỏng.."Em ôm tôi như vậy làm sao tôi đi được"
Anh nói với mình phải nhẫn nại với con bé này.. Vì anh bây giờ anh phát hiện rất sợ cô nhóc này khóc.. lúc đấy trong lòng thật sự không hề thoải mái...
Hạ Tử Yên lúc này mới ngẩng khuôn mặt như con mèo của mình lên đáng thương nhìn Trình Hạo Nhiên..
-Yên Yên sợ....
Nước mắt vẫn còn đọng quanh viền mắt nhìn rất đáng thương.."Đây là phòng tôi. Yên tâm không có chúng nó.."
-Thật không ạ?
Đã vượt quá sự nhẫn nại của anh rồi, thế mà con nhóc này lại không biết điểm dừng..
Anh bực mình quát nhẹ kéo tay cô bé ra.. đặt Hạ Tử Yên ngồi lên giường.."Em còn lèm bèm. Tôi sẽ đem vứt em vào bọn chúng đấy"
Bé con tội nghiệp rụt vai lại, nghe đến lại sợ sệt, lại muốn khóc..
-Cấm khóc
Giọng Trình Hạo Nhiên cao lên nhưng lại không hiểu sao, cau mày lại dịu xuống..
-Tôi vào tắm ra liền
Nói rồi anh buồn bực xoay lưng đi thẳng vào phòng tắm..
Khoảng nửa tiếng sau, Trình Hạo Nhiên quấn khăn rời khỏi phòng, định bước ra khỏi phòng bất ngờ anh nhìn xuống chiếc khăn..
-Chết tiệt
Xoay ngưới vào thay thành chiếc quần rồi mới ra ngoài.
Không ngờ lúc này Hạ Tử Yên đã vùi mặt vào gối anh ngủ lịm đi từ bao giờ..
Trình Hạo Nhiên ngồi bên giường, không hiểu lí do cứ ngắm khuôn mặt say ngủ của cô bé.. anh lại thấy tâm tĩnh lặng đến lạ...
Qua một lúc Trình Hạo Nhiên đứng dậy bế lấy thân hình nhỏ nhắn đặt ngay ngắn kéo chăn đắp lại cho cô bé. Còn mình đi vòng qua nằm vào vị trí bên cạnh.
Khi Trình Hạo Nhiên lim dim muốn chìm vào giấc ngủ một thân hình nhỏ nhắn lại chui vào lòng ôm lấy anh..
Cơn buồn ngủ của anh nửa phần tiêu tan.. Bàn tay liền đẩy cái đầu con bé đáng ghét ra, đẩy thế nào cũng không được.
Trình Hạo Nhiên bất lực nhìn hàng mi vừa dài vừa cong trên khuôn mặt non nớt đang ngủ ngon lành.. Chỉ muốn đưa tay nhổ rụi hết mà thôi.. Trừng mắt không bao lâu, hai mí mắt đánh vào nhau Trình Hạo Nhiên đành cũng không quản nhiều liền chìm vào giấc ngủ...
________________________________________
Dù rất bám lấy Trình Hạo Nhiên nhưng Hạ Tử Yên cũng biết điểm dừng.. Qua một tuần được sự dụ dỗ của thím Ngô, cô bé cũng đã chịu dọn về phòng.. Tất cả các Drap giường điều được thay mới, Hạ Tử Yên mới thấy yên tâm, để bảo đảm không xảy ra sự việc như lần trước, Trình Cẩn Long cho lắp camera giám sát phòng cô bé, còn ông có điều tra sự tình lần trước hay không Trình Hạo Nhiên cũng không hỏi đến mà Trình Cẩn Long cũng không nhắc đến, nên chuyện đấy rơi vào quên lãng.
Mọi thứ cũng trở về vị trí cần có. Hạ Tử Yên được Tần Bửu lo liệu xin cho đi học. Cô bé vui vẻ không thôi. Háo hức chỉ chờ ngày mong được nhập học.
Dù thái độ của Trình Hạo Nhiên không thay đổi gì nhiều như Trình Cẩn Long vẫn tinh ý thấy được đối với Hạ Tử Yên anh có sự nhẫn nại, mọi thứ cũng chỉ rất mông lung.. Bác sĩ Taylor nói cần nhiều thời gian khảo nghiệm, mới đưa ra kết quả...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!