Chương 5: Đồng tâm

Hắn cắn chắt môi dưới, nghĩ đến nhị thúc công nhìn phụ thân bằng ánh mắt khinh miệt, nghĩ đến

lúc hắn trốn phía sau núi đá, thấy phụ thân trong tiệc rượu bị người

trong tộc xa lánh, nghĩ đến ngay cả người hầu quét nhà cũng khinh miệt

nói hắn là tiểu phế vật, thời điểm đó hắn là đứa bé bướng bỉnh không

biết tiểu phế vật là gì, còn cực kỳ hứng thú chạy đi hỏi phụ thân..

"Tuyệt đối sẽ không!" Cố Hải lặp lại một lần, cắn môi dưới chảy ra máu.

"Ca ca, chúng ta ba người cùng ở một chỗ, mình làm mình ăn, ăn cơm mình làm ra, dù ngày nay gian nan, cũng có thể ở trước mặt người khác đứng thẳng lưng, vì cái gì phải đi nhìn sắc mặt người khác mà làm?

"Cố Mười Tám Nương hít sâu thở một hơi. Nàng nghĩ đến Thẩm gia, một lão nô đã từng nói một câu này, không biết vì cái gì, một câu nhẹ nhàng không có gì lạ lúc này trong đầu nàng lại vang rõ ràng."Ai có cũng không bằng chính mình có.." Nàng thì thào nói ra.

"Đúng!" Cố Hải cao giọng " Đúng, chúng ta dựa vào chính mình! Không phải dựa vào họ! Không muốn bọn họ phải bố thí!"

"Ca ca, ngươi phải học tốt, thi đỗ công danh lần tới!" Cố Mười Tám Nương nắm cánh tay hắn nói.

"Được.." Cố Hải nghiêm túc gật đầu, giơ lên quả đấm quơ quơ

"Ta muốn trúng công danh, cho nương làm cáo mệnh phu nhân, xem ai dám coi thường chúng ta, tùy ý khi dễ chúng ta!" Hắn nghĩ đến hơn nửa năm này, hắn lo lắng

chuyện nhà, tư tưởng không tập trung, không đi nghe đủ bài giảng, thời

điểm thi hương cũng đang tới gần.

"Muột muội, ca đi học đường" Cố Hải ném dao chặt củi, nhanh chân chạy ra ngoài.

"Ca ca, muội ở sau núi học đường chờ ngươi, ngươi tan học, chúng ta cùng nhau đi đốn củi!" Cố Mười Tám Nương nước mắt lấp lánh ở phía sau hô.

Cố Hải xa xa khoát tay áo, rẽ ngoặt liền không nhìn thấy Mười Tám Nương

đứng lặng ở trước cửa ngây ngốc ngóng nhìn một hồi, thẳng đến lúc đại

nương nhà hàng xóm chào nàng mới tỉnh lại, quay người vào nhà đóng cửa.

Nhìn tiểu viện mộc mạc đầy sinh khí, Thanh Nương nắm chặt quả đấm, thay đổi

vận mệnh mới bước chân được một bước, muốn nhà lại không đi ăn nhờ ở

đậu, này cũng không đủ. Nàng biết nhà không tích tiền, còn nợ tiền ở bên

ngoài, kế tiếp còn có chi phí sinh hoạt của ba người họ, chỉ dựa vào

việc mẫu thân thêu thùa tuyệt đối chống đỡ không nổi, huống chi ca ca

còn muốn đi học đường....

Tiền ... Tiền.. Muốn sinh tồn nhất định phải có tiền, nàng cần có tiền.

Giờ khắc này, nàng hận chính mình là nữ nhân, vai không thể gánh, tay không thể nâng, kinh nghiệm cũng bình thường, xuất giá là tiền thân tộc, xuất giá bà bà là hậu thuận, ngay cả khi nhận hiệu thuốc bắc, hành động của

nữ chủ nhân nàng cũng thuận theo chưởng quầy... Trừ nghe lời người khác

nói, nàng cái gì cũng không biết...

Thương tâm, phẫn hận, buồn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!