Kiến Khang là quê
quán bọn họ, hơn phân nửa thân thích sống tại đó, hồi bé cũng đã về
thăm. Nghe mẫu thân nói vậy, Cố Hải không có ý kiến gì, hắn biết mẫu thân một mình duy trì nhà này quá mệt mỏi, trở lại gia tộc, nhiều thân thích chiếu cố, mẫu thân cũng không phải vất vả nữa.
"Tốt quá, ta có thể nhìn thấy nhị thúc công, còn có Hoa Thanh ca ca..." Cố Hải hoan hô
nhảy nhót, trông như có thể nhanh chóng đi gặp người thân, kỳ thật,
những người thân này hắn gặp qua không quá 2-3 lần, chỉ sợ bộ dáng như
nào hắn cũng không nhớ được.
Tâm tư hài tử Tào thị tự nhiên biết, nhưng cũng vui mừng vì hài tử hiểu chuyện, tự hổ thẹn gia cảnh suy tàn, không thể không đem hai hài tử đi ăn nhờ ở đậu
"Hoa Thanh ca ca ngươi đã thi tú tài, khi đó ngươi cùng hắn đọc sách nhất định có ích, Mười Tám Nương..." Tào thị xoa đầu con trai một chút, rồi xoay mặt nhìn con
gái
"Mười Tám Nương cũng có thể cùng nhóm muội muội làm bạn, ngươi nói xem có được không?"
"Không tốt!
"Mười Tám Nương lắc đầu. Tào thị cùng Cố Hải ngoài ý muốn nghe thấy Mười Tám Nương trả lời, nữ nhi thường xuyên nói đồng ý, câu không này thực là lần đầu tiên a. *** thuganhanuoi ***"Vì sao?" Cố Hải lập tức thắc mắc, một mặt khuyên nhủ
"Muội muội, Kiến Khang nơi đó thật đẹp... còn có... còn có nhiều đồ ăn ngon... muội quên phụ thân nói vịt quay cay..."
Mười Tám Nương lắc lắc đầu, tay níu góc áo Tào thị " Không muốn, nữ nhi muốn ở tại chỗ này, nơi này có hương vị của phụ thân.
"Từ khi sinh ra tới nay họ vẫn sinh hoạt tại đây, ba người không nhịn được mà nhìn xung quanh sân viện, từng ngọn cây cọng cỏ đến từng viên ngói đều khắc vết tích sinh hoạt hằng ngày của bọn họ."Phụ thân thích ở chỗ này dạy nữ nhi học bài...." Mười Tám Nương chỉ dưới gốc cây Lựu " Phụ thân thích ngồi đây luyện chữ..."
Lúc nói chuyện, nàng ôm lấy cành tay Tào thị "Nương, ta không muốn ly khai nơi này, không muốn phụ thân một mình ở đây..
"Nhìn hai mắt nữ nhi hồng lên quyết không từ bỏ, đầu mũi Tào thị cũng lên men, nàng duỗi tay ôm lấy nữ nhi"Được, chúng ta không đi.
"Cố Hải nhịn không được nhíu mày, cảm thấy muội muội không hiểu chuyện, hắn phải tìm cơ hội nói chuyện một chút. Không đợi lâu, ngày hôm sau, Tào thị đi nhờ người bán đồ mình thêu, Cố Hải tay cầm cái bánh chuẩn bị đến học quán, đi gần đến cửa lại chần chờ, xoay người cầm lấy con dao chẻ củi."Ca ca..
"Mười Tám Nương từ trong nhà đi ra. Cố Hải dấu con dao chẻ củi phía sau người, nhếch mép cười nói" Muội
muội đã dậy? Ăn cơm đi, ca ca đi học đường
"Nói xong, hắn vội muốn đi, bị Mười Tám Nương chạy mấy bước tới bắt lấy." Mười Tám Nương,
ngươi làm gì vậy?
"Cố Hải giật nảy mình, trong ấn tượng của hắn, muội muội là người yếu đuối, gió thổi qua có thể ngã ngay, mấy ngày nay mẫu thân làm lụng vất vả đêm ngày, ban ngày muội muội ở nhà một mình, chính mình nhất thời xúc động tưởng giúp nàng giải buồn mới mang đi chặt củi, lấy củi, không nghĩ lại té xuống khe suối, mẫu thân không trách cứ hắn nhưng hắn lại hận chết bản thân."Ca ca, ta biết nhà đang gặp khó khăn, không như vậy đi" Mười Tám Nương nghĩ nghĩ rồi nói
"Ca ca an tâm đi học, hết giờ học, muội cùng ca ca đi chặt củi, lấy củi, như vậy sẽ không chậm trễ việc học của ca, ca cũng không cần nghỉ học"
Nàng chưa dứt lời, Cố Hải liền vung tay lên tạo ra một trận gió
"Đánh chết ta cũng không mang ngươi lên núi... muội muội ngoan, ngươi ở nhà nghỉ tạm, dưỡng thân cho khỏe đi..."
"Ca ca...
"Mười Tám Nương trầm giọng đánh gãy lời hắn đang nói"Chẳng lẽ chỉ vì ta ngã một lần, từ nay
không được đi nữa? Như vậy, trẻ con khắp thiên hạ tập đi bị ngã cũng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!