Editor : sarasatana
Beta : ** ss Gà **
Thăng đường?
"– Tào thị sắc mặt càng thêm tái nhợt, đây là phải lên công đường, thanh danh nữ nhi xong rồi, bất kể là có tội hay không có tội, thân hình nàng lay động. Cố Thập Bát Nương duỗi tay vịn chặt nàng."Không phải, không phải, là đi một chuyến đến hiệu thuốc bắc Bành Nhất Châm ở
huyện Hà Trung" Công sai vội nói – "Có thể hỏi vài câu".
"Được, ta đi cùng các ngươi đi" Cố Thập Bát Nương gật gật đầu nói.
Này, tiểu nương tử thần tình bình thản, tựa hồ như đại gia nói chuyện thời
tiết hôm nay thật tốt, mấy vị công sai phải nhìn nàng bằng con mắt khác, nàng gặp khốn đốn mà khí độ vẫn nhàn nhã, trên mặt còn mang theo tươi
cười.
Người bình thường đối mặt với quan sai bọn hắn đột nhiên
tới cửa đều là tâm trạng bất an, càng miễn bàn là nhóm tiểu nương tử hay yếu đuối, chỉ sợ đùi muốn nhuyễn ra đứng không vững.
Nghĩ đền
xuất thân của tiểu nương tử, bọn hắn đều là người thô kệch không đọc qua sách, nên trong lòng nhất trí cho rằng phần tử trí thức giáo dưỡng ra
cô nương chính là không giống nhau.
"Thập Bát Nương" Tào thị cắn môi dưới bất an.
"Nương, Không sao, chúng ta không làm việc trái với lương tâm, có cái gì đáng sợ?" Cố Thập Bát Nương cười nói, tay ngược lại cầm tay Tào thị,
"Khả năng là hiệu thuốc bắc của Bành chưởng quầy có việc, con cung cấp dược liệu cho hắn, tự nhiên cần đi làm chứng một chút, không ngại, không ngại".
Tào thị nhìn khuôn mặt nữ nhi điềm tĩnh tươi tắn bỗng
nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, chính mình còn không được trầm ổn giống
như nữ nhi.
"Được" Nàng gật đầu "Nương đi cùng con
". Nhìn mẹ con Tào thị đi cùng quan sai, phố phường nhất thời náo loạn, mọi người căn bản không nghe ra chuyện gì, nhất thời rối thành một đống"Cố gia bị kiện tụng…"
"Nữ nhi cố gia giết người…"
"Phi, là bán dược giả, lỗ tai ngươi nghe thế nào vậy…
"Đứng tại Thiên Kim đường có một tiểu hỏa kế từ trong miệng phun hạt dưa ra, lớn tiếng nói:" Bán dược giả còn không phải là tương đương giết người?
"Đúng rồi, đúng rồi, mọi người cùng nhau gật đầu, còn không phải sao, phàm là uống thuốc là do có bệnh, kết quả ăn vào dược giả chẳng phải là không còn mệnh! Sau sự kiện Thiêm Kim đường lần đó, người trên phố cơ bản đều biết Cố gia tiểu nương tử bán dược mưu sinh."Thực không nghĩ đến a, một cô nương như vậy lại làm chuyện thương thiên hại
lí (nghĩa như kiểu làm việc ác) , dù có chết đói cũng không nên kiếm
tiền như vậy a…" Một ông cụ vẻ mặt ca thán lắc đầu.
"Cố lão gia tiên sinh là khoan hậu nhân từ đối đãi người, không nghĩ đến…" Có kẻ liên tục thở dài.
"Mới không có, mới không có!" Đậu Hoa ở trong đám người hô, "Thập Bát Nương sẽ không bán dược giả đâu".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!