"Là ta không đúng, Thập Bát Nương** ss Gà **…
"Hắn chắp tay nói. Cố Thập Bát Nương diễn đàn Lê Quý Đôn vốn chuẩn bị lớn tiếng mắng hắn, không nghĩ tới hắn lại thống khoái thừa nhận, như vậy xem ra, sự tình so với nàng nghĩ càng phải nên xử lý tốt a, liền thản nhiên nói:"
Bành
chưởng quầy tính ngươi cũng thẳng thắn."
"Thập Bát Nương, đây là mười lạng bạc, vốn muốn đưa cho ngươi…Lão Bành ta không có lời nào để nói, tiền này, ngươi cầm đi." Bành Nhất Châm từ trong lồng ngực lấy ra
một túi tiền, đưa cho Thập Bát Nương. Chỉ đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn
bất cứ truyện đăng ở web hay word đều là sao chép không được sự đồng ý
của editor.
"Đây là bồi thường cho ta sao?
"Cố Thập Bát Nương nhìn túi tiền, không có duỗi tay. Thần sắc Bành Nhất Châm có chút lúng túng, không có mở miệng nói chuyện."Nếu như ta đoán không sai, Bành tiên sinh sớm biết Chu chưởng quầy chuẩn bị dược giả cho ta?
"Cố Thấp Bát Nương vấn đạo. Bành Nhất Châm không có phủ nhận.** ss Gà **"Bành tiên sinh cũng biết Chu chưởng quầy muốn ta mua dược giả, sau đó bào
chế bán cho ngươi? Kế tiếp hắn thừa cơ đi báo quan phủ, đến lúc đó một
công đôi việc?
"Cố Thập Bát Nương lại hỏi. Bành Nhất Châm trên mặt hiện tia tức giận, khẽ gật đầu,"Không sai, ta chẳng qua vốn cùng hắn có chút khúc mắc, hắn dám xuống tay làm như thế, tên cẩu này quả thật
là kẻ tiểu nhân tâm ngoan vô sỉ…
"Cố Thập Bát Nương mắt nhìn đánh gãy lời hắn nói"Bành tiên sinh tự nhiên là xuôi dòng đẩy thuyền
nhận lấy, ta bán cho ngươi dược giả, sau đó, ngươi nghĩ biện pháp đưa
cho Chu chưởng quầy, dùng kế gậy ông đập lưng ông? Chỉ là không biết
Bành tiên sinh định đưa cho hắn như thế nào?
"Phản ứng tiểu cô nương này thật thẳng thắn! Bành Nhất Châm không khỏi hiếu kỳ, cũng không trả lời vấn đề nàng hỏi, mà hỏi ngược lại:"Ngươi thế nào mà biết?
Chẳng lẽ ngươi ngay từ đầu là biết ta…
"LQD Trên mặt hắn tràn đầy kinh ngạc cùng với không tin tưởng."Chuyện này không có gì kỳ quái cả…" Cố Thập Bát Nương nói,
"Kỳ thật rất đơn giản, ta chỉ cảm thấy trên đời này không có người vô duyên vô cớ đối ngươi tốt mà thôi."
Bành Nhất Châm im lặng, cái đạo lý thô thiển
này, phàm là tưởng tượng sự thật đúng là như vậy, chỉ là, rất nhiều khi, người quên cái đạo lý này, hắn gật gật đầu, lại tự giễu,
"Nguyên lại tiểu nương tử ngay từ đầu đã phòng bị ta, ta vốn tưởng rằng…"
Hắn hắc hắc cười, còn lại không nói.
Cố Thập Bát Nương cũng cười,"Cho rằng cái gì? Cho rằng ta là tiểu hài tử, dễ bị dụ?
"Bành Nhất Châm ánh mắt cam chịu, đồng thời lại không thể tưởng tượng nổi mà đánh giá tiểu cô nương này, ủ rũ nói,"Ta nói tiểu cô nương thực ghê gớm, thấy rõ mọ chuyện, còn nói gì…
"Hắn nói đến lời này thì ngừng không có nói gì thêm nữa, thanh âm trầm thấp, sắc mặt suy sụp, lần nữa đem túi tiền to đưa qua,"Lần này là lão Bành ta không đúng, ngươi cầm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!