Nghe Chu Lệ Nương
thăm hỏi, lại thấy nàng cầm một ít thảo dược, Cố Thập Bát Nương cảm thấy mình đúng là mang tâm tư của kẻ tiểu nhân.
Trên đời này dĩ nhiên có kẻ chỉ nhìn vào cái lý mà không nhìn vào tình thân, Chu Lệ Nương này chính xác là loại người này hay sao?
"Đúng rồi, Thập Bát Nương, qua mấy ngày nữa Hà Trung huyện tổ chức đại hội dược thảo, ngươi có biết không?" Đang nói chuyện phiếm, đột nhiên Chu Lệ Nương lại hỏi điều này
làm cho tinh thần của Thập Bát Nương hơi chấn động.
"Cái này ta có nghe qua." Nàng gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Chu Lệ Nương,
nàng thầm nghĩ, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mười bảy mười tám
tuổi đầu, tâm tư vẫn chưa sâu xa, cảm xúc sốt sắng vẫn ít nhiều bộc lộ
ra bên ngoài.
"Vậy ngươi có đi không?" Quả nhiên Chu Lệ Nương liền hỏi.
"Ta không đi, ta phải đi hái thuốc, với lại ta tới nơi đó làm cái gì chứ?"
"Thực ra, nơi đó, nơi đó rất náo nhiệt, nhiều thương nhân, chủ cửa hiệu thuốc bắc ở kinh đô cũng tới, Thập Bát Nương, dược của ngươi làm ra tốt như vậy, việc này, việc này...." Trên mặt Chu Lệ Nương chợt lóe một tia thất vọng, theo sát gần nàng ngồi xuống, chân thành nói.
"... Ngươi đi thì càng nhiều người biết đến, dược của ngươi không phải bán càng được giá hay sao? Tiến kiếm được cũng càng nhiều... Ngươi đi thử xem…" Nàng
thân mật cầm lấy tay của Cố Thập Bát Nương hơi làm nũng:
"Ta cùng ngươi đi, phụ thân của ta bắt ta cũng phải học dược"
"Phụ thân bắt ngươi học dược?
"Cố Thập Bát Nương không thể tin nhìn Chu Lệ Nương Chu Lệ Nương hình như có chút ngại ngùng, dù sao một cô nương học cái này là tự hạ thấp thân phận, nàng cũng không phải kiếm tiền nuôi gia đình. Chẳng qua hiện tại người trước mặt chẳng phải là nuôi gia đình mà phải hạ thấp thân phận hay sao, nàng vẫn nên dùng cách này để quan hệ giữa hai người tốt hơn."Đúng nha..." Chu Lệ Nương gật đầu
"Thập Bát Nương... Hiệu thuốc bắc nhà ta tuy cực lớn, nhưng mà người hiểu ta không nhiều, ngươi cùng ta làm bạn đi."
Thanh âm mang mấy phần làm nũng, thực ra lời nói khiêm tốn nghe thế nào cũng thấy như đang khoe khoang, ý tứ châm chọc.
Cố Thập Bát Nương bất động thanh sắc, tựa hồ nghe không hiểu.
"Chẳng qua... Thập Bát Nương có phải cảm thấy qua lại với ta sẽ mất mặt?
"Chu Lệ Nương sóng mắt lưu chuyển, thấp giọng nói, chợt lại than thở, gật đầu"Chắc là vậy rồi, ta là con nhà thương hộ, ngươi lại là người nhà quan
gia sẽ không ..."
Cố Thập Bát Nương không khỏi nhìn.
"Thập Bát Nương, có hay không coi khinh ta?" Hai mắt Chu Lệ Nương hiện một
tia buồn bã cùng với thất thần, duỗi tay cầm lấy cánh tay nàng, nhẹ
nhàng nói.
Hành động của nàng rất thân mật, giống như các nàng là tiểu nữ nhi chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, trong phút chốc Cố Thập Bát
Nương quả thật cho rằng như vậy, trong lòng cảm thấy ảm đạm. Nếu các nàng thật sự muốn có mối quan hệ bạn bè, người cùng người vì cái gì phải coi trọng lễ tiết?
Cố Thập Bát Nương thậm chí xúc động, nghĩ rằng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!