Tuy rất kinh ngạc, nhưng khi thấy Mười Tám Nương kiên trì, Tào thị đành nhượng bộ để nàng thu dọn chén đũa.
Lưu Cố Hải ở nhà bồi nàng, Tào thị vội vàng ra khỏi cửa.
Thời điểm khi thấy Tào thị cẩn thận dè dặt đem chén nước trộn lẫn tro rơm rạ đặt trước mặt nàng, Cố Mười Tám Nương nhịn không được kích động.
Nàng một lần nữa thấy sự việc đã xảy ra đang tái hiện lại mà kích động, nàng thật sự xác nhận nàng thực sống lại.
Từng ký ức như thần kỳ hiện lên rõ ràng trước mặt nàng, lần bị thương này là nàng cùng ca ca lên rừng chặt củi, lấy củi, không hiểu sao lại ngã
xuống khe suối, đầu bị thương dẫn tới hôn mê.
Nhà nàng thỉnh không biết
bao danh y, mất nhiều tiền bạc, Tào thị yêu nàng lo lắng sợ nàng hồn bay mất, đặc biệt xin nước phép về cho nàng uống.
Khi uống xong, nửa đêm
nàng bắt đầu thổ tả bệnh càng thêm nặng, vì chữa bệnh cho nàng mà Tào
thị đem tài sản duy nhất còn lại đi bán đó là căn nhà họ đang sống.
Cũng chính bởi bán căn nhà, mẫu thân mới không thể không mang huynh muội
nàng đến nương tựa họ tộc, tất cả hết thẩy chính là từ nơi này bắt đầu.
"Nương, ta hiện tại có chút choáng váng, lát nữa nữ nhi uống
"Cố Mười Tám Nương ngẩng đầu, thấp giọng nói. Tào thị giật mình, vội để bát nước xuống, xoa trán nàng, lại đỡ nàng nằm xuống giường."Ngươi nằm, có việc gì gọi nương, nương giúp ngươi uống ...
"Tào thị dặn dò một câu, ngồi trước giường, tay cầm đôi giày đang thêu dở. Nhìn mẫu thân an tĩnh ngồi bên cạnh, nghe dặn dò lại thi thoảng nhìn nàng một lần, Cố Mười Tám Nương không khống chế được tình cảm, nước mắt lại trào lên, nàng khép mắt lại."Mười Tám Nương!
"Tào thị nhìn nàng một lúc, nhỏ giọng gọi. Cố Mười Tám Nương sợ mở mắt ra lệ sẽ rơi xuống, liền giả ngủ. Tào thị đem chăn mỏng đắp cho nàng, lưu luyến sờ mặt nàng, tay cầm giày thêu, mũi giày thêu hình một con chuồn chuồn, từng mũi từng mũi kim dần thay đổi thêm sinh động như thật."Cố tẩu tử, Cố tẩu tử...
"Ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói to, Tào thị giật mình, nhanh chóng đeo giày, đi nhanh ra."Đến... Lưu đại nương, bà đừng lớn tiếng" Tào thị vừa nói vừa mở cửa " Mười Tám Nương mới ngủ
". Cố Mười Tám Nương tự nhiên là không ngủ, nàng mở to mắt, xoa xoa, lắng nghe cuộc nói chuyện bên ngoài. Nàng đem bát nước đổ vào cái bình cắm hoa Đào, nhìn xuyên qua cửa sổ hướng ra ngoài. Nhìn thấy một phụ nhân béo thân mặc hồng y chiết eo đang nói nhiệt tình, tuy Tào thị đã nhắc nhở nàng nhỏ giọng nhưng vẫn có vài câu truyền vào trong tai Cố Mười Tám Nương.".. Trương lão gia đã ra giá rồi.."
" Ta bảo này, Cố tẩu tử, căn nhà này có thể bán được 500 lượng bạc trắng đó"
"... Ngươi nhà này không sát mặt đường lại ở tuốt trong hẻm... phải.. phải... ta biết đây là sản nghiệp của tổ tiên... chính là nó cũng cũ nát quá rồi...
"Cố Mười Tám Nương nghe được, tim khó ức chế mà đập rộn lên, mẫu thân muốn bán nhà. Trong sân, tiếng nói chuyện rất nhanh thì kết thúc, Tào thị tự mình đưa Lưu đại nương ra cửa.".. Ta nói Cố nương tử, ngươi quyết định nhanh lên...
"Lưu đại nương ra ngoài vẫn không quên dăn dò lần nữa. Tào thị gật gật đầu" Ta hiểu, đa tạ đại nương quan tâm.."
"Cũng không phải xa lạ... Làng xóm láng giềng với nhau... Xem các ngươi cô nhi quả phụ sống gian nan, ta không quan tâm sao được!..." Lưu đị nương nói
rồi mò mò nước mắt.
Tào thị bị nói trúng chỗ thương tâm, cũng lau nước mắt.
Cố Mười Tám Nương đứng bên cửa sổ, bờ môi hiện một tia cười nhạo, nàng bây giờ không còn là hài tử 13 nữa, trải qua 10 năm kinh nghiệm, 10 năm này nàng gặp không biết bao nhiêu âm mưa quỷ kế. Lưu đạị nương là kẻ tiểu
nhân sao trốn được mắt nàng.
Lưu đại nương này sợ là tốt quá mức, bọn họ cần mua được căn nhà...
Cố Mười Tám Nương ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn chung quanh tiểu viện, căn nhà là gia gia cho nhà nàng, tuy nhỏ, bố cục rất hài hòa, bây giờ phụ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!