Thái Văn nghe bằng hữu mạo muội nói, định duỗi tay ngăn cản nhưng cũng đã muộn.
"Tiểu nương tử, chúng ta cùng ca ca ngươi đều là chỗ quen biết, ngươi đừng quá khách khí…" Công tử một mặt cười nói vui vẻ, mặt khác giơ tay gọi
tiểu hỏa kế lại đây.
"Đa tạ công tử…
". Cố Thập Bát Nương vội cúi đầu cảm ơn, liền đưa ra một xâu tiền cho tiểu hỏa kế đang đứng phát ngốc bên cạnh" Chỉ là tiểu nữ đã mua nó nên không dám để công tử phải tiêu
phí tiền bạc".
"Hử? Ngươi mua? Ngươi có bao nhiêu tiền?...
". Công tử lắc đầu không để ý, định nói tiếp thì bị Thái Văn đứng đằng sau lưng chọc vào người, không khỏi nhếch miệng. Hắn quay lại nhìn thì thấy Thái Văn sắc mặt tối sầm, đôi lông mày nhíu lại đến cực hạn, làm cho những lời hắn định nói ra đành phải vội nuốt vào."Tiểu ca, ngươi cầm tiền xem đủ không?
"Cố Thập Bát Nương hướng tiểu hỏa kế nói. Này đến rốt cuộc là diễn trò gì? Tiểu hỏa kế có chút không hiểu, nhưng mà vẫn là mua, hắn vội đếm tiền trong tay, lập tức mặt mày hớn hở cười nói"Đủ, đủ, hai mươi văn tiền liền đủ
". Đậu Hoa nghe đến giá tiền thì đứng trơ ở một bên như con thỏ nhỏ há hốc mồm. Cố Thập Bát Nương nhận tiền thừa xong thì hướng tiểu hỏa kế nói lời cảm ơn, cầm lấy sách, sau đó quay ra thi lễ với Thái Văn và vị công tử kia"Tiểu nữ cáo biệt hai vị học huynh
". Thái Văn hơi gật đầu, xem như lời chào hỏi, Cố Thập Bát Nương mới cùng Đậu Hoa ra về."Chao ôi, này tiểu nương tử…" Công tử trẻ tuổi lắc lắc đầu "Ta đây là có hảo ý giúp đỡ, vậy mà nàng còn không cảm kích…
". Thái Văn liền trợn mắt nhìn hắn."Rồi. rồi, ta biết rồi…
"Công tử không dám nói nhiều, vội chắp tay nói"Là ta sai, biến chuyện tốt thành chuyện xấu, nếu không
tiểu nương tử cũng sẽ không mất tiền…"
Thái Văn quay đầu không thèm nói với hắn, cất bước đi trước, công tử vội ném sách sang một bên nhanh chóng đi theo phía sau.
"Ta biết phần tử trí thức lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao, chỉ là không nghĩ tiểu cô nương này cũng vậy…ngươi nói hiện tại bọn họ cũng là nghĩ quá nhiều… không phải chỉ là một quyển sách thôi sao…thực quá nhỏ mọn mà… Thôi thôi, được rồi được rồi, ta không nói không nói…"
Giọng nói
từ từ mất hút, tiểu hỏa kế nhìn hai cái bóng lưng đã đi xa thì bĩu môi
khinh thường, vỗ vỗ quyển thoại bản bị vị công tử kia ném lại
"Rõ là, còn tưởng là kẻ lắm tiền, chẳng phải xem cả nửa ngày còn không mua được một cuốn sao…"
"Thập Bát Nương
"Đậu Hoa vừa né tránh người trên đường, vừa kinh sợ nhìn Cố Thập Bát Nương đang cầm quyển sách trên tay, nguyên lai một quyển sách lại quý như vậy, thực đúng là nữ tử nhà trí thức cùng nữ tử con tiểu thương không giống nhau, lại dám bỏ từng ấy tiền để mua cái này. Cố Thập Bát Nương vẻ mặt ngột ngạt nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay mà than thở, này không tính là báo ứng? Thiên hạ quả nhiên không có bữa cơm nào mà không phải trả tiền."Chao
ôi
"Đậu Hoa nhẹ va vào vai Thập Bát Nương, so với giá tiền trên trời của cuốn sách thì nàng có hứng thú hơn với hai vị công tử khi nãy, liền cười tít mắt hạ giọng nói" Hai người khi nãy là ai, hình như cùng
ngươi quen biết?"
"Là học huynh của ca ca ta..
"Cố Thập Bát Nương nhìn thấu tâm tư của Đậu Hoa, cười cười vuốt xuôi đầu mũi của nàng ấy:"Biết cái gì mà biết, chỉ là gặp qua một lần thôi, không thể giới
thiệu với ngươi
". Thập Bát Nương vừa nói vừa cười làm sắc mặt của Đậu Hoa ửng hồng, không nghĩ nàng ấy thế mà hiểu rõ mình, liền đưa tay cù Thập Bát Nương, hai nữ tử cười đùa vui vẻ đến hết ngã tư đường còn chưa dừng."Buổi tối cùng đi xem tuồng, hôm nay đã là ngày diễn cuối rồi đấy…
"Đậu Hoa không quên hỏi. Cố Thập Bát Nương lắc lắc đầu, nói thật căn bản là nàng xem không vô."Ngươi thực không muốn đi xem?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!