Duỗi tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Cố Thập Bát Nương khẽ cười gật đầu.
"Ngươi không có chuyện gì chứ? Chúng ta mau trở về thôi, còn nhiều việc phải làm nữa. Thật không nghĩ tới Chu đại tiểu thư thực rảnh rỗi nha." Đậu Hoa nói.
Chu Lệ Nương âm thầm cắn răng, nhìn Cố Thập Bát Nương cười nói " Thực quấy rầy Cố tiểu thư..."
Nói xong, nghiêng người nhường đường, bỗng nghĩ đến cái gì vội nói
"Đúng rồi, lễ Thất Tịch cũng sắp tới. Cố tiểu thư, chúng ta cùng nhau đi xem rước đèn đi!"
Sau lại bổ sung thêm một câu "Đến lúc đó, Tôn tiểu thư cũng ở đấy, tất cả chúng ta sẽ có chỗ ngồi tốt.
"Tôn tiểu thư chính là thiên kim tiểu thư huyện lệnh, Chu Lệ Nương này cùng nhóm tiểu thư quan gia qua lại mật thiết. Đậu Hoa không khỏi cảm thấy ngột ngạt, bĩu môi, đem câu ta cùng Thập Bát Nương đã hẹn trước nuốt trở vào. Nàng không quên, Cố Thập Bát Nương kì thật cũng là tiểu thư con nhà quan, chút giao tình này là nàng nghĩ ra, bản thân nàng chẳng qua là con gái của thương hộ mà thôi."Chuyện này... Thực không khéo, ta cùng Đậu Hoa đã có hẹn trước...
"Cố Thập Bát Nương cười nói. Trên mặt Chu Lệ Nương hiện tia kinh ngạc, mắt nhìn Đậu Hoa mà Đậu Hoa cũng không khác là mấy nhưng rất nhanh tươi cười."Thực không khéo...
"Chu Lệ Nương không dám mở miệng mời Đậu Hoa, mang theo Cố Mười Tám Nương không ngại, dù sao thân phận ở chỗ ấy. Nhưng với Đậu Hoa thì không giống nhau, mang nàng ta đi chẳng khác gì muốn cho nhóm Tôn tiểu thư mắng chết sao. Cố Thập Bát Nương tạ ơn nàng rồi cùng Đậu Hoa khoác tay nhau cáo từ." Thập Bát Nương, ngươi không cảm thấy nàng ta đang diễn kịch?" Đậu Hoa thấp giọng hỏi "Chu Lệ Nương nàng là người giả dối."
Cố Thập Bát Nương không có trả lời mà hỏi ngược lại
"Đậu Hoa tỷ tỷ, có người cùng phụ thân ngươi cãi nhau, ngươi giúp phụ thân ngươi hay là người kia? Gặp người đó trên mặt lại hướng người ta nhận lỗi, nói nói cười cười được không?"
"Ta điên mới như thế a, ai dám cùng phụ thân ta cãi nhau, ta mắng người đó! Gặp mặt người đó ta phải đánh một trận mới hả giận." Đậu Hoa lập tức chống nạng nói, tựa hồ thực đang đứng trước mặt người dám bất kính với phụ thân nàng.
"Nếu người sai là phụ thân ngươi thì sao?"
Cố Thập Bát Nương cười hỏi.
" Phi! Dẫu có sai thì đó cũng là phụ thân ta!" Đậu Hoa nhanh chóng đáp.
"Đổi lại là ta cũng như vậy." Cố Mười Tám Nương cười nói, lầm bầm đọc
"Văn tử vi phụ ẩn, phụ vi tử ẩn, không nghe thấy phụ tử tương ngồi vậy, luật pháp như thế, nhân tình như thế."
Đậu Hoa không biết chữ, nghe
nàng nói không khỏi to đầu
"Thập Bát Nương, ngươi nói cái gì? Cái gì phụ phụ tử tử, chúng ta đang nói Chu Lệ Nương, ngươi lại nghĩ tới nơi nào rồi."
"Nói chính là phụ tử không xa, như ngươi nói phụ thân ngươi cùng người cãi nhau, ngươi không hỏi nguyên do hẳn là đứng về phía phụ thân ngươi. Đây không phải lỗi lầm gì, ngược lại là thói quen của con người."
Cố Thập Bát Nương ngừng cười, trên mặt hiện lãnh ý, quay đầu lại nhìn. Chu Lệ Nương sớm đã hòa vào trong đám người không nhìn thấy
đâu
"Hôm nay, Chu Lệ Nương nàng gặp ta mà chỉ vào mũi ta thóa mạ vài câu, ta còn kính nàng là cái quân tử, không nghĩ đến nàng mang tâm tư tiểu nhân".
Đậu Hoa nghe thấy, giật mình, chợt hừ một tiếng
"Ta sớm nói nàng làm bộ làm tịch giả mù sao mưa. Mọi người còn không tin, tất cả ai cũng thích nàng như vậy. Chỉ có Thanh Nương có suy nghĩ giống ta a, chúng ta không để ý nàng".
Đậu Hoa cao hứng nói, rốt cuộc có người
cùng chính kiến với mình, hơn nữa còn có thư lý làm chứng. Nàng càng nghĩ càng cao hứng, rung cổ tay Cố Thập Bát Nương
"Thập Bát Nương, lễ Thất Tịch chúng ta cũng xem rước đèn đi, ngươi yên tâm, cậu ta có tiền dựng cái dàn thật cao, chúng ta cũng có chỗ ngồi tốt."
Mặt Cố Thập Bát Nương giãn ra cười "Được"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!