Cùng Tào thị trở lại hiệu thuốc của Bành Nhất Châm, Bành Nhất Châm đã chờ ở đấy.
"Tiểu cô nương, chúng ta nơi này ra sao ?" Hắn ha ha cười nói.
"So với huyện chúng ta lớn hơn a." Cố Mười Tám Nương từ đáy lòng khen ngợi, trên mặt thâm ý cười nói " Đông tây bán đắt hàng …
"Bành Nhất Châm minh bạch ý tứ trong lời nói của tiểu cô nương, cười lớn, cũng ngụ ý nói" Về sau muốn cùng tiểu cô nương làm ăn lâu dài a."
Dứt lời hai người đều nhìn nhau.
"Mười cân Viễn Chí ống tre, hai mươi quan một cân, đây là hai trăm quan.."
Bành Nhất Châm thoải mái tính toán, đem tiền trao cho Tào thị
"Đại nương ngươi cất kỹ."
Tào thị cùng Cố Mười Tám Nương nói cảm ơn, bởi vì đường xá xa xôi không dám lưu lại, nhanh chóng đứng dậy cáo từ.
"Bành tiên sinh, thương nhân bán dược nhắc tới Đổng lão gia, Đổng lão gia là ai?" Cố Mười Tám Nương đi đến cửa tò mò hỏi một câu.
"Đổng lão gia bây giờ bán dược?" Bành Nhất Châm hỏi lại, cũng không trực tiếp trả lời nàng mà híp mắt nói
"Tiểu nương tử ngươi nói đại phu chúng ta sợ nhất chuyện gì?"
Đại phu sợ gì? Vấn đề này rất đơn giản, chính là sợ gặp chứng bệnh không biết trị, hoặc chữa không khỏi bệnh thôi.
Bành Nhất Châm nghe nàng đáp, lắc đầu nói
"Bệnh lạ chúng ta không sợ, từ năm Thần Nông dám vì thiên hạ nếm bách thảo, đại phu chúng ta không gặp những bệnh lạ nữa, đừng nói không sợ còn mong được gặp, gặp được liền dám thử a…"
Tuy không biết nội tâm hắn toan tính gì không, nhưng
biểu hiện nói chuyện bên ngoài của Bành Nhất Châm hảo sảng thú vị, Cố
Mười Tám Nương không khỏi hé miệng cười, ngay cả Tào thị cũng phì cười
không thôi.
"A, sợ cái gì? Sợ người mắng chính mình lăng băm đi?" Tào thị nhịn không được nói ra suy nghĩ.
"Ý tứ không sai… Chẳng qua, chúng ta đúng là sợ bị người mắng lang băm."
Bành Nhất Châm vỗ tay một cái nói " Hắc…chính là.. hắn thật xui xẻo…"
Người đại phu này cũng thật thô bỉ.. Tào thị cùng Mười Tám Nương cúi đầu nhìn nhau.
"Hắc.. Thất lễ a…
"Bành Nhất Châm nhận lỗi, một mặt quay lại vấn đề chính, vẻ mặt thay đổi" Chúng ta sợ nhất chính là dược liệu.
"Dược liệu? Tào thị cùng Cố Mười Tám Nương vẻ mặt mờ mịt khó hiểu."Nói như vầy, chúng ta am hiểu phân biệt các loại bệnh, kê đơn thuốc cho
người bệnh, nhưng chính là bệnh nhân uống thuốc mười ngày nửa tháng bệnh không thuyên giảm, ngươi nói đại phu ăn nói thế nào?Bành Nhất Châm hỏi.Đại phu không chẩn đoán đúng bệnh.
"Một tiểu hỏa kế chen miệng vào nói. Bành Nhất Châm xuy một tiếng, buồn bực lắc đầu rồi lại gật đầu, không nói chuyện."Là dược liệu" Cố Mười Tám Nương nghe vậy hai mắt sáng lên nói " Là dược liệu không phát huy được công dụng."
Bành Nhất Châm liên tục gật đầu, than thở nói
"Nghĩ tiểu nương tử hiểu chuyện, ta trước giờ không có gặp được... Nói đâu người khác, ta ngay từ đầu không biết, chỉ nghĩ học nghệ không bằng người, chịu bị người ta mắng, đến cuối cùng mới biết nguyên lai là dược bị làm giả!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!