Tào thị nghe vậy vui
mừng cười, vỗ vỗ đầu vai nhi tử
"Con ta thực gia trưởng a…Tốt, nương biết, Bành Nhất Châm cùng Chu chưởng quầy có quen biết, bằng không cũng không có thời điểm này đứng ra thu mua dược của Thanh Nương, đây là đánh lên mặt Chu chưởng quầy…Thanh Nương, ngươi xác định thân phận hắn, chúng ta chính là bán dược, chớ để bị hắn lợi dụng".
Cố Hải thấy nương hiểu chuyện, nhẹ nhàng thở ra, cũng căn dặn muội muội "Ngươi hằng ngày trong nhà không ra cửa, không biết lòng người hiểm ác…" Hắn nghiêm túc nói, lúc nói trên mặt lại hiện tia tự trách thật sâu
"Là ca ca không đúng.. nam nhi duy nhất trong nhà lại dựa vào nương cùng muội muội nuôi gia đình."
Cố Thanh Nương mỉm cười nhìn hắn, ca ca chính
mình tâm lý minh bạch biết lòng người hiểm ác, nhưng hắn không biết, sợ
là Bành Nhất Châm lòng dạ rắn rết a, một lần này nàng cũng muốn xông
vào.
"Ta biết..." Nàng khẽ gật đầu, rung cánh tay, oán trách nói
"Ca ca lại nói chuyện này đi…" Một mặt nhìn Tào thị nói
"Nương, người xem, ca ca xem thường chúng ta nữ nhân a…"
"Đúng, Hải ca nhi xem thường chúng ta, tối nay không cho hắn ăn bánh hoa sen nhân thịt.
"Tào thị cười nói. Cố Hải hắc hắc cười, tự đi chẻ củi. Cố Thanh Nương ngoài ý muốn, ngơ ngẩn nhìn nương, nương cũng nói lời truê đùa? Ấn tượng mẫu thân trước kia trong nàng là một phụ nhân ngày ngày trên mặt đầy buồn khổ a."Còn nhìn cái gì?" Tào thị cười nói, vuốt xuôi đầu mũi nữ nhi "Ta đi nấu cơm, ngươi lấy ít nước tới."
Mẫu thân có khả năng tìm niềm vui trong sự đau khổ, ca ca tâm tư trong thô
nhưng tinh tế, hết thảy đều trong ấn tượng của nàng bất đồng, Cố Thanh
Nương đờ đẫn, nhưng rất nhanh thoải mái, chính mình cũng không phải
giống trước kia sao.
Này không phải kết quả nàng mơ tưởng, một lần này tất cả đều muốn không giống nhau.
Ba ngày sau đó, Cố Thanh Nương lại chuẩn bị mười cân Viễn Chí, thêm một
vài Thông khí, Hà Trung huyện tuy cách không xa, nhưng đi bộ cũng mất
đoạn dài, Tào thị không yên tâm Thanh Nương đi một mình, mượn một chiếc
xe cút kít nhất định đòi đẩy nàng đi.
"Nương, không đẩy củi đi.
"Cố Thanh Nương nào chịu, thấy bó củi bên góc tường, vội cười nói. Củi như trước không bán được, Hà Trung huyện so với Tiên Nhân huyện lớn hơn một chút, hơn nữa có chợ lớn hơn, nghe nói qua mùng một tháng ba luôn tổ chức hội chùa, ngươi ở huyện lân cận đều tới đây. Tào thị nghĩ đến, cười, vội đem củi đặt lên xe, củi chất cao lung la lung lay."Nhưng ngươi phải đi bộ" Tào thị tâm đau nữ nhi, chần chờ nói " Không thì thôi "
Cố Thanh Nương nghĩ nghĩ cười mang vài phần bi thương, mẫu thân quan tâm nàng mà không cần bất kỳ hồi đáp nào.
"Nương, Thanh nhi có thể tự đi.
"Nàng đem dược lược đã chuẩn bị sẵn cầm lên, khóa cửa, phụ mẫu thân đẩy xe, kẽo kẹt đi ra khỏi ngõ nhỏ. Đến Hà Trung huyện mất một quãng đường xa, hai mẹ con vừa đi vừa nghỉ, mất nửa ngày mới đến nơi, Tào thị đã tới nơi này, còn có ấn tượng, cũng tranh thủ nghe ngóng dược đường của Bành Nhất Châm. Trước cửa một gian nhà không lớn không nhỏ, quả thật có treo cái biển viết to ba chữ Bành Nhất Châm. Bên trong có một tiểu hỏa kế thấy các nàng đứng ngoài cửa thăm dò, chạy lại chủ động bắt chuyện."Xin hỏi Bành đại phu có ở đây không?" Tào thị hỏi.
"Bành đại phu đi khám bệnh tại nhà a ..
"Tiểu hỏa kế đánh giá các nàng, thấy xe đẩy củi, vẻ mặt hai người phong trần mệt mỏi hiển nhiên là đường xa tới đây" Đại thẩm muốn chuẩn bệnh trước ngồi chờ đi.."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!