Triều Đại Chu tuy
mang nặng lễ giáo, giữa nam nữ không phải hà khắc lắm, nhưng thanh niên
nam nữ tiếp xúc gần như vậy vẫn sẽ bị người chỉ trích.
Thái Văn nhướng mày, Cố Hải miệng chưa kịp mở, Cố Thanh Nương đã nâng tay phải lên tại chỗ cổ Thái Văn tìm tòi.
"A.." Cố Hải thấy vật trong tay nàng không khỏi hô lên tiếng "Thanh Nương …mau ném…
"Cố Thanh Nương nhanh tay bắt được một con Bò Cạp lớn, lúc này Bọ Cạp bốn chân cử động, đuôi Bò Cạp ngọ nguậy. Thái Văn sắc mặt hiện tia kinh sợ, vô thức liếc nhìn xung quanh."Thanh Nương..
"Cố Hải nhìn Thanh Nương cầm con Bò Cạp không động đậy, nâng tay muốn đem con Bò Cạp ra, nhưng lại sợ tay nàng bị thương, bị con Bò Cạp đốt trúng, không phải đau bình thường a, thậm chí có thể mất mạng, huống chi thân thể Thanh Nương vốn nhược, lại bệnh nặng mới khỏi, Cố Hải hai tay trái phải khó xử, cơ hồ muốn khóc."Không sao, không sao..
"Cố Thanh Nương lấy lại tinh thần, cảm thấy tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nàng. Mới vừa thấy trên cổ áo Thái Văn có một con Bò Cạp, nàng ngừng thở, đầu óc trống rỗng, lại đơn giản nghĩ đến kiếp trước tại hiệu thuốc bắc của Thẩm gia, có một tiểu hỏa kế bất lương rắp tâm dùng con Bò Cạp dọa nàng, được sư phụ già tới an ủi."Đừng sợ, con Bò Cạp dựa vào cái đuôi, ngươi như vậy, nắm đuôi Bò Cạp, nhất thời nó cũng không thể dọa được
ngươi.
"Sư phụ già hướng làm mẫu cho nàng nhìn. Giờ khắc này, đầu óc Cố Thanh Nương xuất hiện rõ ràng hình ảnh tay lão sư phụ làm mẫu, ma xui quỷ khiến liền bắt chước theo mà làm. Nhìn con Bò Cạp đang hoảng loạn trong tay, Cố Thanh Nương cũng bị dọa, tay gắt gao nắm con Bò Cạp không buông, không phải nàng gan lớn mà nhất thời không biết nên ném đi thế nào."Thanh Nương..
"Cố Hải sắc mặt trắng bệch nhìn nàng, cắn răng duỗi tay muốn bắt lấy đuôi con Bò Cạp. Con Bò Cạp đốt chính mình, cũng không đốt tiếp muội muội đi."Đừng động!
"Thái Văn gào to. Cố Thanh Nương giật nảy mình, lui về sau một bước, né tránh tay Cố Hải. Thái Văn sắc mặt nặng trĩu, nhìn con Bò Cạp, dặn dò thêm lần nữa"Đừng ném, đem đốt đi.
"Cố Thanh Nương lúc này đang nắm đuôi Bò Cạp, nếu tùy ý buông tay, chỉ sợ bị đuôi con Bò Cạp đốt. Nên xử lý thế nào? Cố Hải mặt đỏ lên, giơ tay lên nói" Không sợ, đốt liền đốt…"
Thái Văn nâng tay muốn ngăn hắn.
"Đó là muội muội ta!
"Cố Hải nổi tính ngang ngược, trừng mắt quát, hắn còn nể mặt không có nói ngươi cái xui xẻo chọc người phiền toái, nhưng trên mặt ý tứ cũng không kém bao nhiêu. Thái Văn nhìn hắn không có nói chuyện, duỗi tay xuống eo cởi một cái túi thơm, huynh muội hai người còn không kịp phản ứng, đem gói tay lại nhanh chóng mở bao túi thơm ra chộp lấy đuôi Bò Cạp"Buông tay
"Cố Thanh Nương lập tức nghe theo, tay buông lỏng, con Bò Cạp rơi vào trong túi thơm, ngọ nguậy liên tục, nhưng vô dụng bị túi thơm bao lấy không có đất dụng võ. Mọi người nhẹ nhàng thở ra."Để xuống đất để ta dẫm chết nó
"Cố Hải nói. Thái Văn lắc đầu không cử động."Trên người ngươi có thứ này…" Cố Hải chỉ túi thơm trên người hắn nói.
"Con Bò Cạp này cũng là một loại thuốc, rất đáng tiền a.
"Nàng cười hì hì nói. Cố Hải dở khóc dở cười, nhìn khuôn mặt trắng bệch của muội muội, lại lo lắng lại là nghĩ là sợ, bỏ qua Thái Văn và con Bò Cạp không nói đến."Đa tạ." Thái Văn hướng Cố Thanh Nương nói.
"Nhấc tay mà thôi, Thái công tử không cần đa lễ.
"Cố Thanh Nương vội trả lễ. Này thực nhấc tay chi lao, Thái Văn nghe vậy bờ môi không khỏi hiện tia cười, nháy mắt liền biến mất, ngẩng đầu lại là biểu tình lạnh nhạt."Thái học huynh, nơi này ẩm thấp, xà trùng nhiều, ngươi không nên đứng lâu a
"Cố Hải trong lòng sợ hãi nhắc nhở. Thái Văn gật đầu, nói tiếng đa tạ, lại cũng không có tránh ra. Một trận náo loạn này, Cố Hải cũng không còn tâm tình bắt chuyện cùng, liền cùng Cố Thanh Nương cáo từ. Nhìn huynh muội hai người đi xa, biểu tình lạnh nhạt trên mặt Thái Văn bỗng xuất hiện tia lãnh ý."Là ai?" Hắn đột nhiên mở miệng nói chuyện.
"Thuộc hạ vô năng.
"Trong không khí đột nhiên phát ra một tiếng nói, kèm với tiếng nói này từ trong rừng Trúc xuất hiện một người. Thái Văn nhìn người trước mắt kinh ngạc. Như vậy nói, hắn cũng không thấy ai ra tay? Họ thế nhưng phái ra cao thủ? Như vậy nói, chính mình sống đối với người khác là uy hiếp càng lớn… Trên mặt thiếu niên thế nhưng hiện một tia như có như không, tầm mắt hướng phương xa, lúc này huynh muội hai người chính là quay đầu lại nhìn. Thật là may mắn!"Ngươi đi đi." Hắn đem túi đựng con Bò Cạp quăng đi.
"Vâng
"Người trước mặt cũng không ngẩng đầu lên, duỗi tay chuẩn xác tiếp được túi thơm, nháy mắt không thấy đâu, như trước giờ không có xuất hiện. Cố Hải cùng Cố Thanh Nương đi thật xa mới nói chuyện."Thanh Nương lần sau đừng làm thế!
"Hắn mang mấy phần trách cứ nói. Cố Thanh Nương đã khôi phục lại bình tĩnh, cười ứng phó."Thật may mắn a, nói, ngươi vận khí tốt, con Bò Cạp không đốt ngươi?
"Cố Hải dù sao cũng là nam hài tử, đối với trò chơi mạo hiểm rất là hứng thú, tò mò hỏi. Cố Thanh Nương cười, giơ tay hướng hắn làm mẫu." Là từ trên sách biết được?" Cố Hải bắt chước động tác muội muội, cười nói " Ngươi xem thật nhiều a."
"Ta không cần tham gia thi cử, tự nhiên đọc không ít quái thư, cảm thấy thế mới thú vị a
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!