Chương 33: (Vô Đề)

Đất nước Italia vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng luôn ghi trong mình dấu ấn năm 19 tuổi của Jeon Jungkook. Đôi chân thon dài bước ra khỏi máy bay, trên gương mặt yêu nghiệt là chiếc kính râm.

Hít thở không khí trong lành rồi nở nụ cười thật tươi, đôi giày da màu đen đi đến cạnh vòng tay qua ôm lấy chiếc eo nhỏ. Đưa gương mặt nam tính đến gần gương mặt yêu nghiệt hôn lên môi mỹ nam một cái.

"Hoàng tử Italia chào mừng ngài trở về"

Giọng nói trầm dịu dàng vang lên, Jungkook gật đầu rồi chạm lên tay hắn. Nơi đây vốn đã thay đổi khá nhiều kể từ ngày đó, một trong những phần kí ức thú vị nhất cuộc đời cậu.

"Không khí trong lành quá anh nhỉ?"

"Ừm"

Jungkook sải bước cùng hắn trên đường đi đến chiếc Maybach đằng xa, nghe câu trả lời khiến cậu bực cả mình. Cậu không nắm tay hắn nữa đùng đùng tức giận bỏ đi trước. Taehyung nhìn bàn tay trống trơn của mình mà có chút hụt hẫng, hắn lại làm gì sai rồi sao?

Nhanh chóng đi đến cạnh cậu hắn hỏi "Jungkook của anh giận gì rồi?"

Jungkook không thèm đáp trả đi một mạch vào trong xe bỏ lại hắn ngơ ngác hong biết mình đã làm gì. Rồi hắn cũng chui vào xe ngồi cạnh cậu, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ mà chả thèm để ý hắn, thường thì mỗi lần cậu giận hắn hắn cảm thấy rối bời lắm vì chả biết phải làm gì để bảo bối hết giận.

"Em đói rồi đúng không? Mình đi ăn nhé?"

"Không"

Câu trả lời rất dứt khoát làm cho cả gương mặt hắn trở nên sượng đến đáng thương, không ai phũ phàng với hắn như người hắn yêu.

"Vậy đi dạo một vòng Italia nha"

"Không"

"Qua đây anh ôm một chút rồi ngủ thì thế nào?"

"Không"

"Em không vừa ý gì à bé cưng?"

"Không"

Hàng loạt câu hỏi tiếp theo của hắn đều là câu trả lời "Không" từ cậu. Thuộc hạ đang lái xe phía trước cũng có chút buồn cười, người thông minh như ngài Vante mưu trí thì có đầy, thủ đoạn tàn nhẫn hơn bất cứ ai vậy mà chỉ có mỗi việc bị điện hạ Jeon giận mà chẳng đoán ra được vấn đề mấu chốt ở đâu.

Quả thật cứ đứng trước người mà mình yêu IQ chả là cái quái gì cả.

Vì thái độ của cậu cứ như thế làm hắn càng rối rắm hơn, Jungkook khẽ liếc nhìn gương mặt anh tuấn đang không biết làm gì trong lòng từ lâu cũng hết giận, sao cái khả năng nhận diện của hắn vẫn tệ thế nhỉ đúng là chịu không nổi ông già này mà.

1

Taehyung chủ động ngồi gần Jungkook nắm lấy đôi tay ngọc ngà kia vuốt ve

"Ông trời nhỏ của tôi ơi đừng giận nữa mà em cứ không để ý đến tôi làm tôi khó chịu chết mất rồi"

Jungkook buồn cười nhưng vẫn muốn giữ cái đầu lạnh, ngài Vante ơi là ngài Vante ngài đúng là bị mỹ nam làm bay hết tôn nghiêm rồi.

Mặc kệ có thuộc hạ của hắn tại Iatali hắn vẫn cứ chồm người qua hôn lên gò má trắng hồng của người nọ để dỗ ngọt. Thuộc hạ bây giờ phải là câm điếc và giả mù trước khung cảnh ngọt ngào này.

"E hèm còn là lão đại bang Black Swan nữa không vậy hả? Thuộc hạ ở đây mà hành động tùy tiện như thế đấy, còn gì là thể diện đây hả quý ngài Vante đáng kính"

Jungkook đánh yêu hắn lên cao giọng hỏi, hắn nhún vai xoa xoa gò má hồng 

"Thể diện chẳng là cái thá gì khi người anh yêu đang giận dỗi, ai nhìn nhận thế nào anh cũng không quan tâm. Thứ anh quan tâm là bé cưng nhà anh có đói, có đang vui vẻ, có gặp điều gì khiến bản thân phiền muộn và khó chịu hay không mà thôi."

Jungkook im lặng trước câu trả lời kia, Kim Taehyung đúng là ngọt ngào đến cậu cũng phải chịu thua. Người như hắn trên thế giới này chỉ có một mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!