Đào Hựu Tình ngủ một giấc tới 4 giờ chiều, rốt cuộc bị đói làm tỉnh. Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra liền thấy cái đèn nấm nhỏ đặt ở trên tủ đầu giường. Cái đèn nấm nhỏ cẩn trọng mà phát ra ánh sáng, ở trong phòng tối tăm ánh đèn như một mảnh sáng chiếu lên ốc đảo nhỏ, bề ngoài trong suốt bóng loáng cùng cái đèn Lận Uyển Thanh vì nàng chuẩn bị ở nhà giống nhau như đúc.
Đào Hựu Tình một lần nữa nhắm mắt lại, cổ chui vào chăn đệm ấm áp, thức suốt đêm nên khi buồn ngủ hiển nhiên cũng không bị chuyện đói đánh tan hoàn toàn, nàng lặng im mà lại ngủ thêm một chút, khi bụng phát ra âm thanh "thầm thì", trong lòng không cam tâm tình nguyện mà ngồi dậy.
Nàng gãi gãi đầu, sờ soạng lại đầu đã bị nàng ngủ đến lung tung rối loạn, bên cạnh trống không, không có bóng dáng Viên Sơ Nhụy. Nàng vỗ vỗ mặt, mặc áo ngủ tiểu cẩu bò xuống giường, tự đi mở cửa phòng ngủ ra chuẩn bị về nhà đi ăn gì đó, sau đó lại tiếp tục ngủ. Ngày mai lại đi công ty gửi bài hát cho các giáo viên xem qua, hoặc là chờ ngủ đủ rồi lại mới đi.
Viên Sơ Nhụy vừa lúc từ trong thư phòng đi ra, thấy nàng tỉnh liền hỏi nói: "Ngủ đủ rồi sao?"
Đào Hựu Tình thành thành thật thật lắc lắc đầu, nói: "Đói bụng."
Viên Sơ Nhụy nói: "Bàn chải đánh răng tôi đã giúp em lấy qua đây, để ở trong phòng tắm, đánh răng xong rồi ra ăn."
Đào Hựu Tình mơ mơ màng màng đáp lời, mê mê hoặc hoặc đi vào phòng tắm, tìm được bàn chải đánh răng quen thuộc, xịt kem đánh răng lên, cái trán thì dán tường tùy ý để bàn chải điện ở trong miệng ầm ầm vang lên, cứ như vậy nửa ngủ nửa tỉnh mà đám răng xong.
Viên Sơ Nhụy vì nàng chuẩn bị tốt sandwich cùng sữa bò, vẫn lưu tâm đến trong phòng tắm vẫn luôn không có tiếng nước, tò mò mà đi qua đi qua tìm hiểu một chút, kết quả liền thấy bạn nhỏ còn chưa tỉnh ngủ mà dán tường đánh răng.
Viên Sơ Nhụy: "......"
Cô không chút nghi ngờ nào nếu lại chậm một chút là có thể thấy cảnh Đào Hựu Tình đánh đến nằm trên mặt đất đánh răng.
"Đánh răng xong đi rồi ăn chút đồ lại tiếp tục ngủ." Viên Sơ Nhụy nhấc chân đi vào, một bên vén tay áo lên một bên nói ra tiếng.
Đào Hựu Tình mở một con mắt, nhìn cô một cái sau đó mới quay người nghiêm túc đánh răng cho xong, tranh thủ nhanh lên giường ngủ tiếp.
Viên Sơ Nhụy kéo khăn từ trên giá xuống, dùng nước ấm thấm khăn, đợi lúc nàng đánh răng xong thì giúp nàng lau mặt, phục vụ tinh tế chu đáo.
Đào Hựu Tình hiện tại vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, đầu óc không tỉnh nên cũng không linh hoạt, cho nên không có giống như lúc so đo với Viên Sơ Nhuỵ chuyện làm sao ngủ rồi ngủ trên giường nào, mà bây giờ so đo cùng Viên Sơ Nhụy vì sao cô đối với mình tốt như vậy.
Tâm lý không gánh nặng hưởng thụ sự săn sóc của Viên Sơ Nhụy, nhắm mắt lại, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi một câu: "Viên Sơ Nhụy, cô có đối với người khác như vậy sao?"
Viên Sơ Nhụy thẳng thắng nói: "Em là người đầu tiên."
Đào Hựu Tình bỗng nhiên nở nụ cười, tươi cười cất giấu đắc ý bên trong, lại nói ra lời khiến người khác nắm bắt không được: "Nói không chừng sẽ là người cuối cùng....."
Nàng đơn thuần mà nghĩ: Kỳ thật có thể làm người Viên Sơ Nhuỵ thích, bá chiếm ôn nhu hữu hảo của cô, cùng cô bên nhau lâu dài, cũng là chuyện không tồi a......
Viên Sơ Nhụy liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng hiện tại còn không hoàn toàn thanh tỉnh, nếu những lời này là khi nàng thanh tỉnh nói ra, vậy không biết cô sẽ có bao nhiêu cao hứng.
Viên Sơ Nhụy thu hồi khăn lông, cười hỏi: "Em có biết hiện tại em đang nói cái gì hay không?"
Đào Hựu Tình dùng ngón tay căng da mí mắt ra, nàng trừng mắt nói: "Biết a. Tiên nữ đẹp như tôi vậy, chờ sau khi cô yêu tôi, nhất định sẽ lâm thật sâu vào mị lực của tôi không thể tự kiềm chế, sau đó cuộc đời này không phải tôi không gả, vậy không phải người cuối cùng được như vậy sao?"
Viên Sơ Nhụy duỗi tay nâng mặt nàng lên, giống như cầm trái dưa hấu trái xem một cái lại phải nhìn một cái, không giống như là quan sát sắc đẹp của nàng, ngược lại như là đang đầu nàng chỗ nào xảy ra vấn đề.
Đào Hựu Tình tà mị cười: "A, tự nhiên xem tự nhiên xem, cũng đã là lúc cô nên biết cái gì gọi là ' vẻ đẹp 360 độ không góc chết '!"
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng mà nhướng lông mày xinh đẹp một chút, không nói hai lời ngăn miệng nàng lại, đầu tiên hôn một cái rồi sau đó ngậm lấy cánh môi dưới —— không một chút khách khí cắn một ngụm.
Viên Sơ Nhụy không thương hương tiếc ngọc, quyết đoán mà có dùng chút sức cắn đến.
"A, đau ——" Đào Hựu Tình bị đau đến nhấc cả bả vai, khí thế kiêu ngạo nháy mắt bị Viên Sơ Nhụy huỷ hết không còn một mảnh.
Rất nhanh Viên Sơ Nhụy liền buông nàng ra, sau đó hỏi: "Tỉnh chưa?"
Đào Hựu Tình thê thê thảm thảm che lại miệng mình đã chịu tội, trong lòng lã chã rơi lệ.
Quá xấu rồi, Viên Sơ Nhụy thật sự quá xấu rồi —— có phải cô ghen ghét vẻ đẹp 360 độ không có góc chết của mình hay không a!
Nàng cúi người lôi miệng đến gương kiểm tra, sợ trên mặt bị Viên Sơ Nhuỵ để lại vết thương, hại nàng phá tướng vậy cái thanh tìm kiếm "Chỗ cấy tóc" chuẩn bị có bạn. Cũng may Viên Sơ Nhụy không có tàn nhẫn như vậy, trừ đau đớn trong nháy mắt ra, cái gì cũng không lưu lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!