Sách Viên Sơ Nhụy cầm trong tay phảng phất chỉ để trang trí, trong ánh mắt không có tính kế không có cảnh giác, cũng không có như khi đối mặt đối thủ kinh doanh xuất hiện tâm cơ sâu không lường được, chỉ có giống như chăn chú nhìn trân bảo trong tay, đầu quả tim ôn nhu như trăng sáng .
Cô vẫn luôn như thế với Đào Hựu Tình , so bất kỳ ai đều tốt hơn, so bất kỳ ai đều chân thành. Đây mới là nguyên nhân để Đào Hựu Tình có thể yên tâm mà đi đến bên người cô, không kiêng nể gì cùng cô vui đùa, yên tâm lớn mật dựa vào cô, đây là lực hấp dẫn của cô đối với Đào Hựu Tình, một lực hấp dẫn nhìn không thấy, sờ không được, nói không rõ, trầm mặc tồn tại.
Lại đại khái là bởi vì cô quá có cảm giác an toàn, đáng để người tín nhiệm, cho nên Đào Hựu Tình ở trước mặt cô phần lớn sẽ không tỏ ra khôn khéo như đối với người bên ngoài, thường xuyên sẽ xuất hiện hành vi của bạn nhỏ, người lớn nói cái gì nàng liền tin cái đó, rốt cuộc ở trước mặt người đáng tin cậy ngớ ngẩn cũng không cần lo lắng sẽ bị bán đi.
Mà hiện tại, bạn nhỏ này chính là đang ngây ngốc theo kịch bản cô viết, xem đồng nhân cô viết, chiếu phương pháp của cô đến câu dẫn cô, sau đó hỏi cô có thích hay không.
Kịch bản mình viết, như thế nào sẽ chuyện thích hay không thích?
Đương nhiên là cô thích.
Thích nàng làm như vậy, còn có thích nàng.
Đào Hựu Tình nghe được cô nói "Thích" không khỏi tâm hoa nộ phóng*, nghiêng đầu, tươi cười xán lạn nhìn cô nói: "Nhuỵ muội muội, tôi cảm thấy đã sớm thích tôi nga."
(*Tâm hoa nộ phóng "
" : cực kì vui mừng, suиɠ sướиɠ.)
Có thể thích nàng làm như vậy với cô, không phải thuyết minh tâm cô đã có phản ứng sao!
Đào Tiên Nữ: Viên Sơ Nhụy nữ nhân này là đối với tôi yêu mà không tự biết!!!
Viên Sơ Nhụy cầm sách bình tĩnh mà nói: "Có khả năng đi."
Đào Hựu Tình đối với việc cô không phủ nhận lại còn tán thành, đầy mặt vui mừng mà vỗ vỗ cánh tay của cô: "Chờ tôi lại tiếp tục nỗ lực nỗ lực, cô liền sẽ yêu một vị tiên nữ, đây là vinh hạnh của cô."
Viên Sơ Nhụy không khỏi khẽ cười một tiếng, rất nể tình nói: "Ừm, là vinh hạnh của tôi." Tiếp theo khóe môi mang theo ý cười thường ngày, bình tĩnh hỏi lại một câu, "Như vậy còn em thì sao? có động tâm với tôi hay không ?"
Đào Hựu Tình tiếp nhận sách trong tay cô, không trả lời ngay.
Nàng có động tâm với Viên Sơ Nhụy hay không, vấn đề này kỳ thật nàng cũng không có đáp án chính xác. Động tâm tức là thích, ý nghĩa nàng lại lại phải trả giá một phần cảm tình. Mà nàng hiện tại căn bản không dám dễ dàng nói yêu, không dám dễ dàng trả giá tình cảm thật lòng của mình.
Nàng cảm thấy chính mình cần phải để Viên Sơ Nhụy biết điểm này, nếu Viên Sơ Nhụy muốn một cái tức thời động tâm là có thể làm bạn gái nàng thì nàng tuyệt đối không phải tốt nhất lựa chọn.
"Tôi đã từng từng có một đoạn tình cảm không ổn lại trải qua thất tình vô cùng......" lòng bàn tay nàng tay nhẹ nhàng mà cọ qua văn bản, xúc cảm bóng loáng, nói xong câu đó, lúc sau, nàng trầm mặc ba giây, tiện đà cong cong khóe môi, trong mắt lại sáng ngời, kiêu ngạo mà quăng tóc, mười phần thần khí, đổi đề tài, "Tâm tiên nữ chúng ta lại không có dễ dàng có được như vậy."
Nàng hy vọng Viên Sơ Nhụy có thể biết được, muốn đến được tim của nàng liền phải trả giá so với thích người khác phải nhiều kiên nhẫn hơn, cho nàng thời gian cho nàng không gian còn phải cho nàng cảm giác an toàn, chỉ có khi tâm đã nhận ra ôn nhu, mới có thể mở rộng cửa lòng tiếp nhận một trái tim khác.
Nàng không biết Viên Sơ Nhụy sẽ trả lời như thế nào, nàng chờ mong Viên Sơ Nhụy trả lời.
Sắc mặt Viên Sơ Nhụy không lạ gật đầu một chút, theo lý thường nói: "Ừm, hẳn là như vậy."
Đào Hựu Tình bị Chu Dĩ Nhu làm bị thương quá sâu, tâm sẽ luôn cảnh giác là bình thường, hơn nữa hiện tại tình huống như này nhìn chung quá tốt, Đào Hựu Tình trải qua cả đời đều không dự định yêu đương đàng hoàng.
Viên Sơ Nhụy có thể hiểu nàng, cũng có kiên nhẫn khiến nàng chậm rãi tiếp nhận mình. Người là chính cô chọn, dễ dàng từ bỏ cũng không phải là tác phong của Viên Sơ Nhụy. Chỉ cần có khả năng, sẽ có hy vọng.
"Cho nên em vẫn là có khả năng thích tôi." Viên Sơ Nhụy phát biểu kết luận.
Đào Hựu Tình không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, mà là nói: "Chuyện này, chính cô thử xem chẳng phải sẽ biết?"
Viên Sơ Nhụy mặt mày nhảy lên một mạt vui mừng, khẽ cười nói: "Đã biết."
Lời này của Đào Hựu Tình tuy rằng nói có mơ hồ, nhưng là lời ngầm nhưng lại rõ ràng —— nàng sẽ, nhưng cần cô nỗ lực.
Nếu sẽ, vậy cô liền phóng 120 tâm.
Đào Hựu Tình nhìn cô một cái thật sâu, ôm sách chuẩn bị hướng bên chỗ giá sách đi, Viên Sơ Nhụy đột nhiên mở miệng nói: "Bất quá, em ' câu người' liền chỉ như vậy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!