Chương 43: Không có khả năng

Nàng câu dẫn ai còn phải trầm tư suy nghĩ, vắt hết óc. Viên Sơ Nhụy thì ngược lại, hạ bút thành văn*, một lần đã câu chuẩn!

(*Hạ bút thành văn — "

" : Ý nghĩa là hễ cầm đến bút thì viết thành văn. Ý nói mạch suy nghĩ nhanh lẹ nghĩ tới là làm được luôn)

Giữa người với người sao lại chênh lệch lớn như vậy?!

Viên Sơ Nhụy bình tĩnh ngồi ở phía sau nàng, mặt mày ý cười mãn doanh nhìn nàng hoài nghi nhân sinh nhìn chằm chằm dâu tây trên bàn.

Tâm tình Viên Sơ Nhụy không tồi, bởi vì hôm nay cô cũng hôn bạn nhỏ rồi, hơn nữa bạn nhỏ này không có cự tuyệt cô, đây là tín hiệu tốt đẹp, thuyết minh họ có rất nhiều khả năng phát triển, cũng không biết bạn nhỏ có tự mình phát giác ra chuyện gì không.

Ở xu hướng giới tính cũng sáng tỏ, vậy trong quan hệ bạn bè làm sao lại hôn hôn như vậy? Quan hệ bạn bè đã sớm biến chất đến không ra bộ dáng, được chưa?

Đúng là bạn nhỏ, thích hống lại dễ lừa —— nàng lại làm cô khẩn trương rồi, không thể để nàng bị người khác hống đi lừa đi mất.

Thân mình Đào Hựu Tình bỗng nhiên giật giật, rốt cuộc nàng đã từ chuyện này giác ra một chuyện! Nàng bỗng nhiên hoàn hồn nhìn về phía Viên Sơ Nhụy: "Vừa rồi có phải cô để tôi hôn cô hay không?"

"Có phải cô tiếp thu tôi tùy tiện hôn cô hay không?!"

"Vậy có phải ý nghĩa là cô thích tôi hay không, cho nên để tôi muốn làm gì thì làm với cô!"

Mấy câu hỏi này đối với Viên Sơ Nhụy mà nói, đáp án rõ ràng, nhưng trước khi cô thẳng thắn nói ra đáp án của mình, trước tiên cô hy vọng có thể nghe đến câu trả lời của Đào Hựu Tình đối cô động tâm. Cô hỏi lại: "Cô cũng không cự tuyệt hôn môi với tôi, này có phải cũng thuyết minh cô thích tôi hay không?"

Đào Hựu Tình bị cô dùng logic rõ ràng đánh phản một cái, đầu óc ngắn ngủi mà bị đánh mông —— trời ạ, cô nói có đạo lý a! Theo cách này mà nói, vậy chẳng phải là nàng cũng thua, vác đá nện vào chân mình?

Đào Hựu Tình lập tức vì chính mình vãn tôn: "Tôi không có, tôi chỉ là đang thực hành một đạo lý."

Viên Sơ Nhụy tính tình hảo kiên nhẫn hỏi: "Đạo lý gì?"

Đào Hựu Tình đúng lý hợp tình: "Không vào hang sẽ không bắt được sói. Tôi không hy sinh gì, thì như thế nào bắt được cô!"

"A...... Nguyên lai là như thế này à." Viên Sơ Nhụy hiểu rõ lại ý vị thâm trường cảm khái một tiếng, tiện đà hơi hơi mỉm cười, "Tôi cũng chỉ là ở thực hành đạo lý của tôi, làm cô biết câu dẫn tôi thì không cần gò bó. Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, phát sinh một ít tiếp xúc thân thể cũng không có sao."

Cô nghĩ nghĩ, nương Đào Hựu Tình nói nói: "Nếu tôi cô tiếp thu cô ở trình độ mức độ lớn nhất vừa không tiêu giảm, để xem cô còn làm sao sẽ không cố kỵ tới câu dẫn tôi, làm tôi động tâm? Cho nên tôi như vậy cũng coi như là phối hợp với cô thực hành đạo lý, không phải sao?"

Đào Hựu Tình nhẹ nhàng "Ngô" một tiếng, cư nhiên cảm thấy còn có đạo lý kỳ quái.

Viên Sơ Nhụy từ biểu tình kia của nàng liền biết nàng đã bị lừa, trong lòng càng thêm cảm thấy nàng đáng yêu, bạn nhỏ đáng yêu thật là thực hảo hống thực dễ lừa a...... Làm cô đều có chút không đành lòng.

Cô còn nhớ rõ Đào Hựu Tình lúc cùng cô mới vừa nhận thức, còn buồn bực hỏi qua cô: "Đáng chết, bổn tiên nữ thoạt nhìn có vẻ ngốc vậy sao?"

Lúc này cô còn chưa hiểu rõ nàng, nghĩ không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nói không chừng nàng thật sự thực ngốc? Cho nên đáp một câu: "Vạn sự đều có khả năng."

Hiện tại xem ra, vậy không phải khả năng, đó là nhất định!

Có người thoạt nhìn xinh xinh đẹp đẹp, trên thực tế ngầm là ngốc ngốc, lại dễ hống dễ lừa —— phá lệ làm người ta thích.

Viên Sơ Nhụy mỉm cười ghé vào bên tai nàng, nhẹ nhàng mà nói: "Thế nào, có phải tôi còn rất quan tâm hay không?"

Đào Hựu Tình chôn mặt ở trong lòng bàn tay chà xát, ý muốn đem chính mình xoa đến thanh tỉnh lại tiếp tục cùng Viên Sơ Nhụy "Chiến đấu", nàng hoài nghi chính mình cứ cùng Viên Sơ Nhụy nói sâu hơn, nói không chừng có thể bị Viên Sơ Nhụy đào một ngàn hai trăm vạn chỗ mình ra.

Đào Tiên Nữ: Viên Sơ Nhụy cái nữ nhân hư này! [ phi thường khủng bố, huynh đài!!!. JPG]

Đào Hựu Tình thanh tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía cô, nói: "Nhưng cô quan tâm như vậy, cũng rất có hại cũng dễ dàng bị lừa."

Viên Sơ Nhụy tò mò mà nhìn nàng: "Nói như thế nào?"

Đào Hựu Tình nói có sách mách có chứng nói: "Tôi diễn vào hang bắt sói, cô phối hợp với tôi. Tôi làm mai cô, cô liền cho hôn. Nếu tôi đây lừa cô lên giường, vậy không phải, không phải không xong sao......" Khi Viên Sơ Nhụy nhìn chăm chú hơn, thanh âm nàng càng nói càng nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!