Chương 39: Xứng đáng có được nó

Đào Hựu Tình ngẩn ngơ mà trợn tròn mắt nhìn người trước mắt, đó là Viên Sơ Nhụy, xác thật là Viên Sơ Thủy.

Mà Viên Sơ Nhụy hiện tại đang hôn nàng.

Trong nháy mắt này, đầu óc nàng bắt đầu đình chỉ suy nghĩ, triển khai các loại ý tưởng không còn bị nàng khống chế, nàng không biết lực chú ý của mình là nên tụ lên trên người Viên Sơ Nhụy này, hay là trên môi Viên Sơ Nhụy.

Môi Viên Sơ Nhụy...... Lạnh lạnh, mềm mại, còn mang theo vài phần vị trái cây tươi mát, làm người nhịn không được muốn cắn lên trên đó một ngụm.

Đào Hựu Tình căn căn lông mi rõ ràng bay nhanh chớp lên quét xuống, bỗng nhiên nàng phục hồi tinh thần lại, ở nguy hiểm bên cạnh kịp thời thít chặt dây cương, kiềm chế lý trí, rốt cuộc ý thức được hiện tại đã xảy ra cái gì.

—— Viên Sơ Nhụy hôn nàng!!!

Nàng không rõ Viên Sơ Nhụy vì cái gì sẽ đột nhiên làm như vậy, nhưng thân thể của nàng cũng không có đẩy Viên Sơ Nhụy ra, ngược lại thành thành thật thật đứng tại chỗ, trì độn vụng về mà nghênh đón nụ hôn này, thẳng đến Viên Sơ Nhụy rời đi, thẳng đến gió đêm một lần nữa phất qua cánh môi nàng.

Nàng nhìn đôi mắt Viên Sơ Nhụy, lần đầu tiên phát hiện ánh sáng trong ánh mắt cô so với ngôi sao trong trời đêm còn muốn sáng ngời động lòng người hơn.

Các cô hôn cũng không đủ thâm tình, cánh môi gắn bó, nhẹ nhàng chạm vào, phảng phất như chuồn chuồn lướt nước, điểm đến rồi thôi. Nhưng gần như là một cái hôn môi đơn giản lại cũng có thể kêu là vụng về, đã đủ làm đầu óc Đào Hựu Tình phát ngốc, ngơ ngác đến không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt.

Viên Sơ Nhụy không tự giác mà nâng tay lên, dùng đầu ngón tay nhu nhu ấn lên chính cánh môi mình đã hôn qua một chút, thấp giọng nói: "Nụ hôn đầu tiên của Tiểu Viên Đổng, trên thế giới này chỉ một phần, cô phải nhận cho tốt."

Tim cô đập thật sự rất nhanh, đặc biệt là ở lúc hôn môi Đào Hựu Tình, nhanh đến liền muốn phá tan ngực cô, làm cô hoàn toàn bại lộ ở trước mặt Đào Hựu Tình.

Đây là phần quà cô chuẩn bị tốt, trên thế giới này chỉ vì một người này, lại vì để thỏa mãn tâm tình muốn thấy quà đặc biệt của nàng, cũng vì thoả mãn tâm tư chính mình —— muốn càng tới gần nàng hơn, muốn hôn môi nàng, muốn có được tâm nàng, muốn nàng vì chính mình mà tim đập thình thịch.

Coi không biết tâm tình Đào Hựu Tình hiện tại là cái dạng gì, có phải tim đập rất nhanh rất cô hay không, nhưng ít ra cô biết Đào Hựu Tình không có đẩy cô ra, ở giai đoạn này mà nói, đây là tiến bộ rất lớn.

Đào Hựu Tình ngốc ngốc mà phục hồi tinh thần lại, rồi ngốc ngốc mà sờ sờ môi mình, biểu tình tràn đầy không thể tin tưởng.

Vừa rồi, nàng lấy được nụ hôn đầu tiên của Viên Sơ Nhụy...... Trời ơi, nụ hôn đầu tiên của Viên Sơ Nhụy!!!

Đào Hựu Tình khiếp sợ nói: "Cô cư nhiên tặng nụ hôn đầu cho tôi???"

Viên Sơ Nhụy bình tĩnh mà nhìn nàng một cái, đạm nhiên nói: "Cô cũng có thể tự mình chụp hình làm quà, vậy sao tôi không thể đem nụ hôn đầu tiên làm quà?"

Đào Hựu Tình buông tay, tam quan đang ở một lần nữa đắp nặn: "Hai cái này, hình như không giống nhau a."

Ảnh chụp tùy tiện chụp một cái liền có, nụ hôn đầu tiên có thể là tùy tùy tiện tiện có sao?

Thật xin lỗi, nàng thật sự không nghĩ tới cái "phần quà này, chỉ có một trên thế giới" của người có tiền Viên Sơ Nhụy này là nụ hôn đầu tiên, càng không nghĩ tới Viên Sơ Nhụy cư nhiên tặng nó cho nàng! Đó có phải ý nghĩa......

"Một ngàn hai trăm vạn!" Đào Hựu Tình hưng phấn nói, "Có phải cô thích tôi không, có phải phải đưa tôi một ngàn hai trăm vạn?!"

Có thể, cư nhiên không phải truy cứu cô tự tiện hôn nàng, mà là truy cứu một ngàn hai trăm vạn, không hổ là Đào Hựu Tình.

Nhưng cô khả năng thừa nhận sao? Không có khả năng, trước khi câu được nàng mà thừa nhận, sẽ rất có khả năng bị Đào Hựu Tình càng đẩy càng xa, này cũng không phải kết quả cô muốn nhìn đến.

Người thông minh không làm chuyện mình không nắm chắt.

Viên Sơ Nhụy không có phủ nhận chuyện mình thích nàng, cũng không có thừa nhận,  tự nhiên trấn định mà nói: "Không phải cô nói muốn thấy quà đặc biệt sao? Tôi đây không phải là thỏa mãn cô sao?" Lại nói, "Có phải cô không muốn hay không? Không nghĩ muốn thì tôi đây thu lại."

Đào Hựu Tình chấn kinh rồi: "Này sao có thể thu hồi???"

Viên Sơ Nhụy bình tĩnh nói có sách mách có chứng nói: "Liên giống như bật đèn vậy, ấn một cái là ' mở ', lại ấn một cái là ' tắt ', tôi đây hôn một chút là ' tặng ', rồi lại hôn một chút nữa còn không phải là ' thu hồi '?"

Đào Hựu Tình: "???"

Trời ạ, còn có đạo lý kỳ quái này!

Đào Hựu Tình lại nghĩ nghĩ, vuốt cằm nói: "Nhưng cô cư nhiên nguyện ý đem nụ hôn đầu tiên cho tôi, đó có phải thuyết minh tôi ở trong lòng cô không giống những người khác hay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!