Hoắc Minh Ân phụ trách đi in lại hợp đồng, trong phòng liền chỉ còn Đào Hựu Tình cùng Viên Sơ Nhụy hai người nhìn nhau, trên mặt bàn chỉ còn một quyển thực đơn có vẻ vô cùng trống vắng.
Lúc Đào Hựu Tình mới vừa ngồi xuống dáng ngồi thập phần căng chặt, phần lưng không có một giây nào thoải mái giống như Viên Sơ Nhụy dán lưng vào ghế ngồi, bất quá sau khi Viên Sơ Nhụy hàn huyên một lúc cảm giác khẩn trương của nàng hơi giảm bớt. Nhưng một chốc sau, nàng cũng không thấy đề tài gì cùng Viên Sơ Nhụy đáp lời, chỉ có thể nhìn điện thoại phân táng một chút xấu hổ.
Viên Sơ Nhụy không nói một lời mà đánh giá Đào Hựu Tình, đối với hành vi khoe khoang thuần thục như vậy của nàng cảm thấy một tia kinh ngạc, nguyên lai đây là bộ dáng Đào Hựu Tình trong âm thầm sao? Vậy nhìn rất tương phản.
Tiếp theo tầm mắt cô tự nhiên rơi xuống trước mặt bàn, rốt cuộc nhớ tới cái gì đó mới mở miệng hỏi: "Đào tiểu thư không ăn chút gì sao?"
Lực chú ý của Đào Hựu Tình nháy mắt từ điện thoại rút ra, lập tức đáp lại cô: "Tôi không đói bụng, nếu như tiểu Viên đổng đói bụng liền chọn đi, không cần phải để ý đến tôi."
Viên Sơ Nhụy duỗi tay ra cầm thực đơn, tùy tiện liền nhìn tới khu nước uống cuối cùng, một bên xem một bên hỏi: "Uống cà phê không?"
Đào Hựu Tình lắc lắc đầu: "Tôi không uống cà phê."
Viên Sơ Nhụy: "Vậy có muốn uống gì không?"
Tầm mắt Đào Hựu Tình lơ đãng xẹt qua cửa sổ phía sau cô, tảng lớn tảng nhỏ ánh sáng ngoài cửa sổ im ắng mà rải dừng ở phía sau Viên Sơ Nhụy, đem phòng ăn chiếu đến sáng ngời, cùng đó là cảm giác nóng bức mùa hạ cũng ập vào trước mặt. Phiến lông mi Đào Hựu Tình khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn Viên Sơ Nhụy: "Một ly dưa hấu, cảm ơn."
Mùa hè khô nóng thích hợp uống nước dưa hấu nhất, lạnh lạnh ngon miệng.
Viên Sơ Nhụy nói tốt, chọn ba ly nước dưa hấu, không cho Hoắc Minh Ân chọn lựa. Lúc sau khi chọn xong, hai người lại quay về tĩnh mịch, Viên Sơ Nhụy chán đến chết, theo thói quen định móc hộp thuốc lá vị trái cây ra để trong tay thưởng thức.
Đào Hựu Tình ngồi ở phía đối diện cô, trơ mắt mà nhìn cô ngồi trước cửa sổ đầy nắng mà móc thuốc lá ra, chậm rãi chuyển động tinh tế trên cánh tay trắng tuyết. Hộp thuốc lá gọn gàng đẹp đẽ, màu mở ra một đóa hoa diễm lệ, vẻ đẹp của cánh hoa theo động tác cô phát ra ánh sáng như cầu vồng sáng rọi.
Đào Hựu Tình im lặng đánh giá sở thích này của Viên đổng. Kỳ thật là nàng vừa đi tra đủ loại tin tức của Viên Sơ Nhụy, mặt trên biểu hiện Viên Sơ Nhụy năm nay hai mươi tám tuổi, chỉ lớn hơn nàng bốn tuổi, quả thật chính là sách giáo khoa cấp bậc trẻ tuổi đầy hứa hẹn.
Hơn nữa, Viên Sơ Nhụy lớn lên thật xinh đẹp, hiện tại cô hơi hơi nghiêng đầu nhìn mặt tường trắng tinh, mặt nghiêng đường ưu tú, mũi lại cao thẳng, lông mi dài còn cong vút, da thịt trơn bóng như sứ.... Bất luận là cái nào cũng đều tốt đẹp đến làm người khác cực kỳ hâm mộ.
Đào Hựu Tình không nhịn được chua, ông trời đối với Viên Sơ Nhụy thật sự là quá mức bất công, đã cho cô diện mạo ưu tú, lại cho cô là một người có đầu óc cũng đủ thông minh lại có gia thế.
Đào Hựu Tình : Bổn tiên nữ trừ bỏ diện mạo xinh đẹp, hai bàn tay trắng. [đúng lúc chua. jpg]
Thời điểm nàng đang bị ăn chanh chua, liền thấy ngón cái Viên Sơ Nhụy chính hướng trên hộp thuốc lá ngay khe hở dịch đi, sau đó nhẹ nhàng thuần thục hướng lên cái nắp, nắp trắng của hộp thuốc đã bị mở tiếp theo nàng liền nghe thấy Viên Sơ Nhụy khách khí hỏi một câu: "Đào tiểu thư sẽ để ý tôi hút thuốc sao?"
Đào Hựu Tình khách khí trả lời: "Đào tiểu thư để ý."
Nàng không thích ngửi mùi này, hơn nửa hút thuốc đối với thân thể mỗi người khỏe mạnh đều không tốt, cho nên nàng không thích hút thuốc hay là nhìn đến người ta hút trước mặt nàng.
Đào Hựu Tình nhịn không được nhiều lời một câu: "Tiểu Viên đổng, hút thuốc đối với thân thể không tốt."
Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười, nâng lên một ngón tay thon dài không thèm nhìn tới liền đem hộp thuốc đóng lại :"Nếu Đào tiểu thư để ý, tôi đây sẽ không hút."
Cô thật sự cảm thấy nhàm chán, mà nhàm chán sẽ nghĩ sẽ hút thuốc. Nhưng nếu Đào Hựu Tình để ý, cô sẽ không hút, cuối cùng dứt khoát nhìn về phía Đào Hựu Tình. Định tìm chuyện cùng nàng tâm sự để gϊếŧ thời gian.
Cô thấy Đào Hựu Tình ngồi ngoan ngoãn ở đối diện, ánh mặt hóa thành sao trời dừng ở trong mắt Đào Hựu Tình, làm nổi mắt nàng bật đôi đến trong suốt sáng như tuyết, vô cùng động lòng người. Nói thật ra, nếu chỉ bàn về giá trị nhan sắc, cô cũng không rõ vì sao Chu Dĩ Nhu sẽ không cần người tuyệt sắc như vậy.
Diện mạo Giang Nhã Lăng so sánh với Đào Hựu Tình—không, hai người không thể so sánh, tướng mạo Đào Hựu Tình hoàn toàn tính là thắng lợi áp đảo, diện mạo thanh tú văn tĩnh Giang Nhã Lăng căn bản không có cách cùng Đào Hựu Tình nàng ganh đua cao thấp.
Viên Sơ Nhụy im lặng nhìn Đào Hựu Tình, đôi mắt rành mạch thấy hai mảnh môi không điểm tự hồng* của Đào Hựu Tình đãng nhẹ nhàng mở ra:" Tôi biết tôi lớn lên thật sự đẹp, nhưng tiểu Viên đổng ngài nhìn thẳng tôi như vậy, tôi cũng sẽ ngượng ngùng."
(* Y bảo không tô son vẫn hồng tự nhiên)
Viên Sơ Nhụy :"......"
Câu phía trước "Nhưng" có thể không nói.
Viên Sơ Nhụy: "Đào tiểu thư vừa rồi rồi không phải cũng đang nhìn tôi sao? Là suy nghĩ cái gì?"
Đào Hựu Tình thoải mái hào phóng nói: "Cảm khái ngài thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, người thắng nhân sinh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!