Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
Cúp điện thoại, Nhan Khê phát hiện vị nhị thiếu gia Nguyên gia này lại đang nhìn mình, cô sờ sờ mặt mình, vừa rồi cô soi gương, trang điểm không có nhoè, vẻ mặt quái dị này của anh có ý gì?
"Chồng cô không đến đón cô?"
Biểu tình của Nguyên Dịch thập phần vi diệu.
Chồng?
Nhan Khê không hiểu nhìn Nguyên Dịch,
"Vợ anh không đến đón anh sao?"
Tôi không có vợ. Nguyên Doanh lấy điện thoại di động ra, bộ dạng không muốn nói nhiều với Nhan Khê.
"Anh không có vợ, chẳng lẽ tôi có chồng?"
Nhan Khê cảm thấy mạch não của vị Nguyên nhị thiếu này có chút kỳ quái:
"Con mắt nào của anh thấy tôi đã kết hôn?"
Nguyên Dịch cất điện thoại di động lại, quay đầu nhìn Nhan Khê,
"Người đàn ông lần trước cùng cô tham gia thọ yến của mẹ tôi là?"
"Tôi thay ba tôi cảm ơn anh, không ngờ ông ấy trong mắt anh lại trẻ như vậy." Nhan Khê đánh giá từ trên xuống dưới một phen, tuổi còn trẻ mà ánh mắt đã không được tốt, sau này cưới vợ như thế nào đây.
Không tức giận, không tức giận, người này vừa rồi tốt xấu gì cũng vươn tay giúp đỡ cô, người ta lại là Nguyên nhị thiếu gia, cô đắc tội không nổi.
Nhưng vẫn tức giận nha!
Nhan Khê trừng Nguyên Dịch:
"Nguyên tiên sinh, nam nữ một mình ở cùng một chỗ, có thể là vợ chồng, có thể là chị em, mẹ con, cha con, anh em, tư tưởng người trưởng thành tương đối phức tạp không có gì sai, nhưng ánh mắt vẫn phải tốt hơn một chút mới được."
Bị người khác chèn ép như vậy, sắc mặt Nguyên Dịch có chút không dễ nhìn lắm, anh nhịn nửa ngày mới hừ một tiếng.
Anh nào thấy qua cha đối với con gái kiên nhẫn như vậy, bình thường ném thêm mấy tấm thẻ ngân hàng, nhiều thêm cổ phần, chính là sủng ái, làm sao có thể giống như trong nhà cô gái này, đem con gái hơn hai mươi tuổi, trở thành hai ba tuổi để cưng chiều.
Hai đồng chí. cảnh sát giao thông gõ lên mặt bàn, thể hiện cảm giác tồn tại của mình,
"Sự việc đã được điều tra rõ ràng, nếu các cô cậu không có ý kiến, ký tên xong có thể về."
Nhan Khê nhận lấy văn kiện, nhìn lướt qua nội dung, sau khi xác định không thành vấn đề, ở trên đó ký tên mình.
Nhan Khê?
"Phiền toái hai vị rồi." Lãnh đạo cấp trên đi vào, trên mặt còn mang theo nụ cười thân thiết,
"Xe của các vị tạm thời không cách nào lái đi, cục công an sẽ sắp xếp xe đưa hai vị về nhà, mời đi bên này."
"Không cần phiền phức, trong nhà tôi đã đưa xe đến đón, cám ơn." Nguyên Dịch sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, mười phần tinh anh trong giới kinh doanh, ngoại trừ gương mặt khí thế kia, mặc cho ai cũng không nghĩ tới hắn sẽ một lời không hợp liền đem tài xế gây tai nạn đánh một trận.
May mắn người bị đánh không truy cứu trách nhiệm của hắn, bằng không hai người này còn phải đến đồn cảnh sát chạy một chuyến.
Nhan Khê cũng ngại phiền cảnh sát giao thông đưa về, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chuẩn bị đặt một chiếc xe taxi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!