Chương 47: (Vô Đề)

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

"Nguyên tiểu nhị, cậu thành thật nói với tớ đi, rốt cuộc cậu nghĩ sao?" Trương Vọng nhìn Nguyên Dịch cắt trái cây thành những phần bằng nhau,

"Chẳng lẽ cứ tiếp tục như vậy?"

Đặt trái cây trên đĩa, Nguyên Dịch không nói gì.

Anh không muốn nói chuyện, hay anh không biết mình nên nói gì.

Hoàng hôn buông xuống, Nhan Khê mở mắt ra, nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào phòng từ khe hở của rèm cửa, để lại một tia sáng dài màu cam trên tường.

Trong phòng rất yên tĩnh, cô thậm chí còn ngửi thấy mùi sách nhàn nhạt từ phía giá sách. Trong thư phòng này ngoại trừ các loại sách văn tự ra, còn có một ít tư liệu, Nhan Khê suy đoán những thứ này chắc là liên quan đến công việc của Nguyên Dịch.

Đối với người có thân phận như Nguyên Dịch mà nói, để người ngoài một mình trong thư phòng, là hành động hoàn toàn không có lý trí. Cô cúi đầu nhìn lên người, có hai tấm chăn, cô nhớ rõ trước khi mình ngủ, Nguyên tiểu nhị chỉ ném cho cô một cái.

Chẳng lẽ là sau khi cô ngủ, Nguyên tiểu nhị đắp thêm cho cô?

Đứng dậy, đặt chăn lên ghế massage, cô đi đến cửa sổ kéo rèm cửa.

Hoàng hôn như ngọn lửa chiếu vào nhà, cô chớp chớp mắt, không hiểu sao có một loại cảm giác suиɠ sướиɠ nói không nên lời, có lẽ là bởi vì sau khi ngủ đủ giấc, tinh thần cùng thể xác đều được thỏa mãn.

Cô tỉnh rồi?

Quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đứng ở cửa thư phòng, Nhan Khê nghiêng đầu, cười cười: Ừm.

Vào giờ khắc này, Nhan Khê trong mắt Nguyên Dịch tựa hồ phát ra ánh sáng.

"Tầm nhìn biệt thự của anh rất rộng." Nhan Khê lấy điện thoại ra chụp một tấm,

"Đã lâu lắm rồi không thấy hoàng hôn đẹp như vậy."

Nguyên Dịch thật sự muốn hỏi cô, có phải cô rất thích căn nhà này không?

Nhưng thấy bộ dáng Nhan Khê nghiêm túc chụp ảnh, anh nuốt những lời này trở về, cúi đầu gõ cửa,

"Tới lúc dùng bữa tối rồi."

Được. Nhan Khê thu lại điện thoại, thuận tay gấp hai tấm chăn lộn xộn, đi theo phía sau Nguyên Dịch xuống lầu.

Nhìn bóng lưng Nguyên Dịch, Nhan Khê nở nụ cười, lúc Nguyên tiểu nhị không nói lời nào, vẫn rất giống bá đạo tổng tài không thể mạo phạm.

Nhưng không biết có phải nhìn quá chăm chút hay không, cái gáy này cho cô một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, giống như đã từng nhìn qua bóng lưng tràn đầy hương vị tinh anh này ở đâu đó, tóc phía sau đầu cũng được cắt rất tỉ mỉ.

Suy nghĩ thật lâu cũng không suy nghĩ ra, đại khái là vóc người Nguyên tiểu nhị quá tốt, cô đem anh cùng người mẫu trình diễn thời trang nhầm lẫn nhau.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol. com @SupLoViBacHa)

Bữa tối khẩu vị thanh đạm, mấy vị bạn bè này cũng không kén ăn, cho cái gì thì ăn cái đó, rất dễ nuôi.

Thứ được bọn họ yêu thích nhất lại là một đĩa dưa chua không đáng giá, Nhan Khê ăn một đũa, cảm giác vẫn là ba cô làm kim chi ngon nhất, khẩu vị của những công tử hào môn này, làm cho cô không thể lý giải nổi.

"Cậu đã quên thói quen xấu của Nguyên tiểu nhị là phải đi ngủ trước 11 giờ sao?" Trương Vọng chậc một tiếng,

"Để cậu ta ngâm ở nhà ngủ đi, hơn nửa đêm mới trở về, chỉ sợ so với muốn mạng của hắn còn nghiêm trọng hơn."

Động tác gắp thức ăn của Nhan Khê ngừng lại, cô nghiêng đầu nhìn Nguyên Dịch, anh đang ăn cơm, đối với lời nói của Trương Vọng một chút phản ứng cũng không có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!