Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
Cô có ổn không? Nguyên Dịch quay đầu nhìn tài xế,
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nguyên nhị thiếu, phía trước có một chiếc xe mất kiểm soát suýt đâm vào chúng ta." Tài xế cũng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, vừa rồi nếu không phải anh ta đánh tay lái kịp thời, chiếc xe kia sẽ đâm thẳng vào bọn họ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc xe đâm vào cây xanh bên cạnh, vài chiếc xe khác cũng bị ảnh hưởng, chặn toàn bộ con đường.
"Nguyên tiểu nhị, tôi phát hiện chỉ cần gặp anh, sẽ xảy ra tai nạn giao thông."
Nhan Khê đau đến nhe răng trợn mắt, mồ hôi lạnh trên trán giống như bịt kín mặt cô, vô cùng chật vật,
"Hai chúng ta không phải là bát tự bất hợp chứ?"
"Đã là thời đại gì rồi, còn tin mấy thứ này."
Nguyên Dịch thấy cô ấy đau đến lợi hại, mở cửa xe đi qua phía Nhan Khê mở cửa xe,
"Xuống xe đi bộ một đoạn, tôi an bài tài xế đến đón chúng ta."
Nhan Khê xuống xe đi không được hai bước, cảm thấy vết thương trên lưng đau như lửa đốt, cảm thấy hôm nay mình thật sự xui xẻo, đầu tiên là thiếu chút nữa bị phóng viên chặn ở đồn cảnh sát, hiện tại lại thiếu chút nữa xảy ra tai nạn giao thông, chẳng lẽ gần đây cô bị hoạn nghịch, có nên lên mạng chuyển tiếp mấy Weibo cẩm lý tường vân để chống hoạn nghịch hay không?
Nguyên Dịch dừng bước, thấy Nhan Khê chậm rãi đi, một tay chống thắt lưng bất đắc dĩ nói:
"Với tốc độ của cô, đi đoạn đường như vậy sẽ mất bao nhiêu thời gian?"
Nhan Khê trừng mắt nhìn anh không nói lời nào, chỉ cầm ánh mắt như nước mùa xuân trừng mắt nhìn anh.
Nào biết Nguyên Dịch đi tới trước mặt cô, nửa ngồi xổm xuống.
Làm gì vậy? Nhan Khê nhìn chằm chằm mông Nguyên Dịch,
"Muốn tôi đá mông anh để trút giận?"
Nghĩ cái gì vậy? Nguyên Dịch quay đầu lại trừng mắt nhìn cô một cái, trở tay vỗ vỗ lưng:
"Lên đi, tôi cõng cô."
"Làm như vậy sẽ rất xấu hổ."
Nhan Khê che mặt đánh giá Nguyên Dịch, bống lưng anh thoạt nhìn rất đáng tin cậy, mông... cũng rất tròn, hình như còn có chút gợi cảm.
Nhanh lên giọng nói của Nguyên Dịch nghe có chút hung dữ,
"Đừng phí thời gian của tôi."
Nhan Khê có chút do dự, lấy quan hệ bạn bè của cô và Nguyên Dịch, để cho đối phương cõng, độ thân mật có chút quá mức. Cô lớn như vậy, chỉ có một người đàn ông cõng cô, đó là ba cô.
"Mẫu hậu ngài đang làm gì vậy?"
Nguyên Dịch bỗng nhiên khom người lui về phía sau vài bước, Nhan Khê còn chưa lấy lại tinh thần, đã cõng cô lên.
"Đừng nhúc nhích, miệng vết thương có đau lên cũng không thể trách tôi." Hai tay Nguyên Dịch ở phía sau nắm chặt thành quyền, rất cẩn thận tránh đi bộ phận nhạy cảm của Nhan Khê,
"Cô cho rằng tôi nguyện ý cõng cô? Vạn nhất vết thương nứt ra, nửa đời sau phải lưu lại sẹo, đến lúc đó cô nói không chừng sẽ ở trong lòng hận tôi, ở cùng một chỗ với nhau, lại không giúp cô, hại cô để lại vết sẹo khó coi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!