Chương 4: (Vô Đề)

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

-------

Nhan Khê nhìn thấy phía dưới khu bình luận có vô số quần chúng ăn dưa đang đau lòng vì chuyện tình giáo thảo năm đó cùng Tống Nhan, vô cùng may mắn mình đã sớm đổi tên, tuy rằng cô muốn tìm chút sự nghiệp để nổi bật, nhưng tuyệt đối không muốn mượn loại vết tích này để nổi tiếng.

Tắt video, Nhan Khê cố gắng hồi tưởng lại học trưởng năm đó là ai, suy nghĩ nửa ngày cũng không có nửa điểm ấn tượng.

Điều duy nhất còn nhớ chính là, vị giáo thảo này hình như thập phần tài hoa, trên tạp chí của trường đã xuất bản thơ từ, nữ sinh trong lớp ngoài giờ học, thỉnh thoảng sẽ nói giáo thảo như thế này thế kia.

Bất quá cũng chỉ như vậy, tinh lực chủ yếu của mọi người vẫn là trong học tập, giáo thảo có đẹp đến đâu, cũng không có mị lực như thi đại học.

Sáng sớm hôm sau, Dương Mẫn làm việc trong công ty truyền thông mạng liền gọi điện thoại cho cô, nói chính là chuyện video nóng.

"Đại Hà, Tống Nhan mà hai phụ nữ kia nói, không phải là cậu chứ?" Đầu dây bên kia, Dương Mẫn cười đến vô tâm vô phế,

"Lần trước tớ nói sai rồi, cậu không nên đi diễn nữ chính kịch khổ tình, hẳn là đi diễn nữ chính Mary Sue, chỉ là tướng mạo kém một chút."

Cút cút.

Nhan Khê mở điện thoại di động rảnh tay, đánh bàn phím cho nổ tung,

"Tớ đang bận rộn lắm đấy."

"Bận cái gì, viết bản thảo?"

Ừm.

Phú nhị đại vạn ác, Dương Mẫn ở bên kia điện thoại hâm mộ ghen tị hận,

"Cậu mỗi ngày ở nhà cũng nhàm chán, không bằng tìm chút việc làm." Trong lòng cô ấy rất rõ ràng, với năng lực cùng tướng mạo của Nhan Khê, muốn tìm một công việc hợp tâm ý, cũng không quá khó khăn.

Một đại chiêu đưa bé cừu đến điểm phục sinh, Nhan Khê rời khỏi trò chơi,

"Tớ cũng có tính toán này, nhưng gần đây tớ có một hạng mục hợp tác với một nhà xuất bản còn chưa hoàn thành, tìm công việc tạm thời không thể gấp gáp."

Dương Mẫn biết Nhan Khê đăng tải truyện tranh bán manh trên mạng:

"Những truyện tranh đó đều là tâm huyết của cậu, hiện tại nhân khí của cậu lại cao, cũng có thể thử phát triển về phía này."

"Làm sở thích cũng được, ăn chén cơm này tớ vẫn có chút chột dạ, trước hết xử lý chuyện này rồi nói sau, tớ còn có thể về nhà gặm già."

Nhan Khê trong lòng rõ ràng, mẹ cô tuy rằng ở trong giới thư họa có chút danh tiếng, nhưng cô là con gái, nhưng không có thừa hưởng đến tài năng cùng linh khí của thế hệ trước.

Lúc trước mẹ cô cố ý bồi dưỡng tế bào nghệ thuật trong cô, nhưng cô thật sự không có năng khiếu, liền buông bỏ.

Dương Mẫn đã sớm quen với Nhan Khê không biết xấu hổ,

"Được rồi, có chuyện gì gọi điện thoại cho tớ sau, sếp sắp tới kiểm tra, tớ cúp máy trước."

Nhan Khê cúp điện thoại, ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại đã đen, hai người bạn tốt của cô thường xuyên gọi điện thoại tới, chỉ sợ cũng lo lắng một mình cô ở chỗ này nhàm chán.

Trong trí tưởng tượng của người bình thường, cô vẫn đi theo mẹ, sau khi mẹ qua đời mới trở về bên cạnh ba, ba vẫn là ông chủ công ty, nói không chừng đối với con gái tốt mấy năm không ở bên nhau này không để ý, thậm chí có thể ngay cả gặp mặt cũng không mấy lần nhìn thấy.

Bạn bè lo lắng tốt bụng lo lắng cô đều rõ ràng, nhưng cho dù cô nói ba cô đối xử tốt với cô, các cô cũng không nhất định sẽ tin tưởng, nói không chừng còn có thể cho rằng cô đang cố gắng cười.

Loại hiểu lầm này, thật sự không dễ giải thích rõ ràng.

"Nhan Nhan, mau xuống ăn cơm." Tống Hải ở dưới lầu hô,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!