Chương 17: (Vô Đề)

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

....

Chương trình của Tiểu Tùng Tùng được đưa đến viện phúc lợi sau khi được phát sóng, Kênh 8 đài truyền hình Đế Đô đã nhận được không ít cuộc gọi khen ngợi từ khán giả, có một số người lớn tuổi đã viết thư khen ngợi gửi đến.

Trong lúc đã sớm quen với điện thoại, những lá thư khen ngợi này giống như là phượng hoàng rơi vào bầy gà, động tác xé thư của tổ tiết mục cực kỳ cẩn thận, giống như cầm một viên trân châu quý đến cực điểm.

"Mười năm trước, đài thường xuyên nhận được thư của khán giả", Kim đài trưởng có chút hoài niệm nhìn những lá thư này,

"Mấy năm nay người viết thư đã không còn nhiều."

Nhan Khê mở ra một phong thư, giấy viết thư là bản in ngang truyền thống nhất, không có mực in càng không có mùi thơm, nhưng người viết thư lại rất nghiêm túc, phía trên không có nửa vết bẩn, càng không có sai chữ.

Chữ viết bút mạnh mẽ, văn bút lão luyện lại nghiêm túc, từ trong từng dòng chữ có thể thấy được, vị khán giả này đã xem vài tập tiết mục của bọn họ.

Cuối bức thư, khán giả đã hơn 70 tuổi này viết cho họ những lời chúc phúc, Nhan Khê mặc dù không biết tướng mạo của ông lão này, nhưng lại có thể cảm nhận được kỳ vọng rất lớn của ông lão đối với chương trình.

Đọc xong thư cẩn thận gấp giấy thư vào phong bì, lấy điện thoại di động chụp một bức ảnh về phía phong bì, ông lão chúc phúc tốt đẹp này, cô nhận lấy, nhớ kỹ.

Thừa dịp buổi trưa nghỉ ngơi, Nhan Khê lấy giấy bút ra đáp lại một phong thư cho ông lão, có đồng nghiệp tới, cười nói:

"Viết tay tốn nhiều công sức, không bằng dùng máy tính đánh ra."

"Không sao, dù sao em cũng nhàn rỗi nhàm chán."

Nhan khê cười cười với đồng nghiệp, tiếp tục vùi đầu viết.

Mặc dù chữ của cô không đẹp như ông lão, cô cảm thấy rằng có lẽ ông lão thích thư viết tay hơn.

"Ngày mai em nghỉ phép, có kế hoạch gì không?" lúc Trần Bội đi tới, Nhan Khê vừa vặn viết xong thư, cô ngẩng đầu nói,

"Ngày mai em có hẹn một người dùng cơm."

"Vậy thì không còn cách nào khác."

Trần Bội khom lưng nhỏ giọng bên tai cô nói,

"Có một nhà tài trợ tổ chức hoạt động ở trung tâm thương mại, mời chúng ta đi góp vui, tất cả những thứ tốt đều được bán với giá gốc. Nếu em không đi, chị đưa hạn ngạch cho người khác vậy."

Thật là không khéo.

Nhan Khê lộ ra vẻ mặt tiếc nuối,

"Mấy ngày trước Tiểu Dương không phải nói muốn mua chút đồ gia dụng sao, không bằng chị dẫn em ấy đi theo đi."

Được. Trần Bội cười cười, không hỏi Nhan Khê nghỉ phép hẹn ai ăn cơm, quay đầu tìm Tiểu Dương nói chuyện này, còn đặc biệt điểm danh là Nhan Khê nhường danh ngạch cho cô, khiến Tiểu Dương liên tục cảm ơn cô.

Nhan Khê biết Trần Bội cố ý mượn sức cô, cười ngẩng đầu nói:

"Tất cả đều dựa vào chị Trần có mặt mũi, người ta mới tới mời chúng ta, bằng không ông chủ trung tâm thương mại làm sao biết chúng ta là ai."

Trong phòng họp, Nguyên Dịch mặt không chút thay đổi nghe hai quản lý bộ phận tranh cãi, làm bộ như không nhìn ra bộ dáng hai người này có mâu thuẫn,

"Chuyện này hai người thương lượng làm, tôi hy vọng một tuần sau có thể thấy kết quả."

Mọi người đều biết tính cách của Nguyên Dịch, thấy hắn đã mở miệng, đem những lời vốn dĩ muốn nói đều nuốt xuống.

Nguyên Dịch nhướng mày nhìn mọi người:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!