Chương 9: Một Người Không Thể 1

"Chơi giải đố nào."

"Tiểu Trương quyết định giết bạn gái.

Vào ngày sinh nhật, gã lừa bạn gái ăn bánh kem có chứa độc hóa học, sau khi hủy hết chứng cứ thì làm giả hiện trường như bạn gái uống thuốc độc tự sát.

Nhưng mà vài ngày sau, khi tiểu Trương đi lấy thư lại bị cảnh sát bắt tại chỗ.

Hỏi: Tiểu Trương sơ hở ở đâu?"

Ninh Tiêu đánh xong hàng chữ này thì thở phào một hơi, sau đó soạn mail gửi cho biên tập.

Chốc lát sau, cậu nhận được hồi âm.

"Đáp án của câu đố kỳ này là gì?"

Ninh Tiêu trả lời hắn: "Đừng hỏi tôi mấy câu đơn giản như thế, tự nghĩ đi."

"Má, cậu đừng dùng giọng điệu khinh bỉ như thế được không? Tôi mà đoán được thì cần gì phải hỏi cậu?" Biên tập vờ tức giận, "Còn nữa, thái độ của cậu là thái độ của một người trễ deadline cả tuần nên có đấy à? Cậu không thấy áy náy hay gì?"

"Nếu mỗi lần tôi làm gì đều phải thấy áy náy thì cả đời không cần làm gì nữa.

Tạm biệt."

Không đợi biên tập trả lời, Ninh Tiêu nhấn out QQ, lúc này mới yên tĩnh lại.

Deadline lần này cậu kéo cả tuần lễ, chẳng trách biên tập sẽ tức giận, bên xuất bản cũng đã giục từ lâu rồi.

Nhưng hết cách, thông minh như Sherlock Holmes cũng không thể lường trước được có ngày mình sẽ trượt chân bên vách đá.

Mà Ninh Tiêu cũng không thể biết trước được mình lại bị một vụ tự sát kéo lại lâu như thế.

Sau khi được tự do, suốt ba ngày Ninh Tiêu bế quan ở nhà, điên đảo ngày đêm vội vàng viết cho xong bản thảo.

Vừa nãy mới viết xong rồi gửi cho biên tập xem, mà trò chơi giải đố đó là cách kết thúc mỗi quyển sách của cậu.

Để lại một câu hỏi suy luận cho độc giả, cho đến khi sách mới phát hành mới có đáp án

--- đây cũng xem như một cách để tăng doanh số thôi.

Ninh Tiêu đá cạnh bàn, ghế xoay với bánh xe đưa cậu đến trước cửa sổ, cậu vén rèm, ánh sáng chói lóa bên ngoài làm cậu phải nheo mắt vì đau đớn.

"Thời tiết đẹp vậy à?"

Ninh Tiêu híp mắt, duỗi tay chân.

Nếu thời tiết hôm nay đã đẹp như thế thì cũng nên ra đường tìm chuyện để làm.

Nghĩ là làm, Ninh Tiêu mặc quần áo, đánh răng.

Chưa được năm phút sau, cậu khoác áo đi ra khỏi nhà.

Ninh Tiêu ra khỏi chung cư, chào hỏi với các cô các chú gặp được trên đường.

"Tiểu Ninh đấy à? Mấy ngày rồi không gặp, bận lắm hả?" Một bác gái mới vừa đi chợ sáng về thấy cậu thì chào hỏi.

"Chào buổi sáng dì Triệu.

Con ở nhà làm, bận không rảnh ra đường."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!