Chương 68: Kết cục (3)

"Dì ơi, chúng ta còn bao lâu mới đến?"

Trương Vĩ Vĩ quỳ cao lên ghế nhìn ra ngoài, hơi run rẩy. Cậu ngồi trong xe gần một tiếng rồi nhưng người phụ nữ này cứ chạy lòng vòng suốt mà không thèm ngừng lại. Trương Vĩ Vĩ vừa khát vừa đói nhưng không dám than thở, chỉ có thể hỏi xem khi nào mới có thể xuống xe.

Cô gái hình như đang vừa lái vừa xem điện thoại, nghe Trương Vĩ Vĩ nói thì quay đầu lại nhìn cậu nhóc một cái, có vẻ mềm lòng.

"Đừng gọi là dì, gọi Tây Tây."

"Tây Tây … dì, chừng nào chúng ta mới có thể xuống xe? Con đói, con có thể ăn gì đó được không?"

Trương Vĩ Vĩ là một đứa trẻ thông minh, từ khi bị đám người này bắt được, cậu biết nên tỏ ra yếu thế với ai mới có tác dụng. Khi đối mặt với Hách Dã, cậu không hề phản kháng một chút nào, nhưng nếu đối mặt với người phụ nữ này, cậu biết mình có thể đưa ra một vài yêu cầu nho nhỏ.

"Không được." Tây Tây từ chối cậu nhóc, "Phải đợi cho đến khi có người tìm được chúng ta thì mới có thể ngừng xe."

Trương Vĩ Vĩ hỏi: "Vậy còn bao lâu nữa?"

Tây Tây nhìn đồng hồ.

"40 phút." Cô ta nói: "Sau 40 phút, tất cả đều đã giải quyết xong rồi."

Từ Thượng Vũ nhìn Ninh Tiêu kéo Trương Thất lên xe.

"Cậu mang theo hắn làm gì?" Từ Thượng Vũ hỏi.

"Tìm bom." Ninh Tiêu trả lời: "Hắn là đôi mắt của chúng ta."

"Cậu chắc chứ?"

"Thành phố này rộng hơn 600 kilomet vuông, lấy nơi này làm tâm vẽ một cái vòng tròn với bán kính bằng lộ trình 30 phút thì cũng phải gần trăm kilomet vuông. Trong một diện tích lớn như thế mà phải tìm hai trái bom không biết đang ở đâu, xác suất gần như bằng không." Ninh Tiêu nói: "Nhưng tôi nghĩ Hách Dã sẽ không đưa ra một câu đố không có lời giải, tôi tin rằng hắn đã đưa ra gợi ý rồi."

"Gợi ý là hắn à?" Từ Thượng Vũ nhìn Trương Thất.

"Hắn là một trong những gợi ý, còn lại là Trương Vĩ Vĩ, Hách Dã chắc chắn sẽ đặt một quả bom gần cậu nhóc."

Từ đó bắt đầu lọc ra một vài điều kiện, Hách Dã không thể nào để Trương Vĩ Vĩ lại một mình, cũng không thể để cậu nhóc đi lang thang bên ngoài được. Để tiện cho việc đặt bom thì phải có một không gian đủ rộng, cũng có tính cơ động nhất định.

Nghĩ một hồi, Ninh Tiêu nhìn Trương Thất: "Nội trong bán kính với lộ trình nửa tiếng, xe riêng, hai người ngồi, rất có thể là vẫn luôn chạy không ngừng, tìm ra tất cả mục tiêu đáng nghi đi."

Trương Thất hừ lạnh, như có vẻ rất miễn cưỡng.

"Không phải cậu luôn tự xưng là sứ giả của chính nghĩa à?" Từ Thượng Vũ nói với gã: "Nếu để trái bom của Hách Dã phát nổ thì không biết sẽ khiến bao nhiêu người vô tội bị thương. Nếu ngồi yên không để ý đến chuyện này thì cậu không có tư cách để tuyên dương chính nghĩa của bản thân, mà là giống như đám tội phạm đó, là một tên tiểu nhân coi rẻ sinh mạng của người khác."

"…"

Không biết có phải vì những lời Từ Thượng Vũ nói có tác dụng hay không, vẻ mặt Trương Thất hơi thả lỏng: "Tôi đồng ý giúp các cậu, nhưng chỉ trong lần này thôi."

Đối với cao thủ chân chính mà nói thì cho dù chỉ có một cái máy tính, một trang web, cũng có thể làm được rất nhiều chuyện."

"Có ba chiếc xe khá đáng nghi." Sau một hồi bận rộn, Trương Thất chỉ vào màn hình, nói: "Cách chúng ta khoảng mười cây số có một chiếc xe van màu trắng chạy đi chạy lại xung quanh. Cách 5 cây số về phía Nam, một chiếc xe buýt ngừng ở ven đường, phần lớn người bên trong đã xuống xe rồi nhưng vẫn còn vài hành khách mãi không xuống. Còn cả …"

Cuối cùng, từ camera an ninh, Trương Thất tìm ra được bảy mục tiêu đáng nghi, trong đó có 4 chiếc xe riêng, một chiếc van, một chiếc xe buýt và một chiếc taxi. Đặc điểm chung của bảy mục tiêu này là không thể thấy rõ tình hình trong xe từ camera, hành tung đáng nghi, chưa từng đi quá xa nơi này."

"Mục tiêu có vẻ khá nhiều, xem ra chúng ta nên chia ra hành động." Từ Thượng Vũ nói: "Tôi và Triệu Vân một đội, cậu và Lục Phi một đội, Hình đội và người của anh ấy lại chia đội ra. Phải tra cho hết bảy chiếc xe này nội trong nửa tiếng, không thể kéo dài thời gian thêm được nữa."

Ninh Tiêu nhìn hắn, "Vết thương của anh …"

"Không sao." Từ Thượng Vũ cười, "Chỉ vài vết thương nhỏ mà thôi, vẫn chưa đủ khiến tôi phải lùi bước đâu." Hắn vỗ vai Ninh Tiêu, "Tôi đi đây, còn lại đều giao hết cho cậu đấy." Nghĩ một lúc lại nói: "Nếu Hách Dã có gọi lại, đừng để hắn chọc giận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!