Chương 66: Kết cục (1)

Trong phòng ngập tràn những hạt bụi li ti khiến ánh sáng khó mà xuyên qua được, chỉ có thể chiết xạ trong màn sương khói giống như một vầng hào quang mông lung.

Cho dù là dưới hoàn cảnh như thế, Hách Dã chỉ cần nhìn một cái là đã nhận ra Ninh Tiêu. Khuôn mặt của cậu, từng đường cong trên khuôn mặt cậu đã từng được Hách Dã khắc sâu vào trong lòng, không thể nào quên được. Bởi vì Ninh Tiêu là người gần như duy nhất trên đời này có thể hiểu được hắn.

Vào lúc đọc được《 Người có tội 》của Ninh Tiêu, Hách Dã đã có một cảm giác, là cậu ấy, chính là cậu ấy, chỉ có người này mới có thể thật sự hiểu được mình.

Ngay giờ phút này, gặp được Ninh Tiêu vốn không nên xuất hiện ở đây, Hách Dã cũng chẳng bất ngờ gì mấy.

Hắn bật cười ra tiếng.

"Cậu còn nhớ rõ chuyện của ba năm trước à?"

Ninh Tiêu hơi híp mắt, hai tay nắm chặt như đang cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình.

"Đương nhiên là nhớ rõ."

Cậu trả lời lạnh lùng: "Ba năm trước, nếu không nhờ có anh thì tôi sẽ không thể nhận ra mình đang phạm biết bao nhiêu sai lầm."

Ninh Tiêu nhìn người đối diện, trong lòng ngập tràn lửa giận.

Ban đầu khi viết tiểu thuyết, thay vì nói là trinh thám, chẳng thà gọi đó là tiểu thuyết phạm tội. Tình tiết trinh thám trong tác phẩm không phải là chủ đạo, mà phần lớn là miêu tả tâm lý của người phạm tội. Không thể không nói, vào thời điểm đó, mỗi khi miêu tả cảm xúc phạm tội âm u, u ám trong nội tâm của hung thủ, trong lòng Ninh Tiêu sẽ có một loại cảm giác sung sướng khó hiểu, cứ như bằng vào những miêu tả qua câu chữ là cậu có thể nắm được thứ gì đó trong tay.

Một tên tội phạm cực hung, cực ác, những tình tiết vặn vẹo sinh ra dưới ngòi bút của cậu, mang đến cho cậu một cảm giác khác thường. Nếu không nhờ có chuyện sau đó xảy ra thì e là Ninh Tiêu sẽ vẫn tiếp tục đắm chìm vào nó.

Đúng là bởi vì Hách Dã, hắn biến vụ án trong quyển sách đầu tiên của Ninh Tiêu thành sự thật! Vào khoảnh khắc Ninh Tiêu nhìn thấy tình tiết giống hệt như trong nguyên tác và viên cảnh sát đã mất mạng bằng một cách tương tự, bầu trời trong lòng cậu bắt đầu sụp đổ.

Tại sao cậu lại viết tiểu thuyết?! Là vì khiến tất cả tội ác trong đó trở thành sự thật sao? Là vì muốn xốc lên bức màn, bày ra những góc tối của thế giới này khiến ai nấy đều phải chịu tổn thương sao? Nếu thế thì cậu cũng có khác gì một tên đồ tể đâu?

Ninh Tiêu bắt đầu mắc chứng mất trí nhớ gián đoạn vào lúc đó, cũng bắt đầu xem xét lại nguyên nhân mình quyết định đặt bút sáng tác. Mãi cho đến hôm nay —

"Hách Dã." Ninh Tiêu nói: "Hôm nay tôi phải chuộc lại sai lầm của cả tôi và anh ở ngay tại nơi này."

"Chuộc tội?" Hách Dã như vừa nghe được một điều gì rất thú vị, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn Ninh Tiêu, hỏi như một đứa trẻ khờ dại: "Cậu nói tôi nghe, tôi sai ở đâu?"

"Cho dù không có tôi thì những chuyện đã xảy ra cũng sẽ xảy ra, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi." Hách Dã lạnh nhạt nói: "Yêu hận, tranh cãi, tử vong, tất cả đều là những thứ đã tạo nên và đồng hành với con người. Không có tôi thì trên đời này sẽ không có tội phạm giết người sao?"

Ninh Tiêu nói: "Không có anh thì sẽ không có nhiều người chết đi như thế."

Hách Dã cười: "Trước đây cũng có người từng nói giống như cậu. Hắn nói nếu không có tôi thì sẽ không có nhiều người tự sát như thế. Nhưng cậu lại nói nếu không có tôi thì sẽ không có nhiều người chết đi như thế, nghe như tôi là kẻ ác độc nhất trên thế gian này vậy? Vậy thì tôi hỏi cậu, Ninh Tiêu, nếu sau này không còn tôi, thế giới này sẽ trở nên tốt đẹp hơn à?

Cho dù chỉ là một chút thôi?"

Ninh Tiêu im lặng không nói gì.

Hách Dã nói tiếp: "Không! Không hề! Những người đang tức giận hay oán hận vẫn sẽ oán hận như thế, những người nên chết cũng sẽ chết! Mà tôi cùng lắm chỉ là đẩy bọn họ bước tới một bước, tạo một cái cơ hội cho bọn họ mà thôi. Chẳng lẽ không phải là vì giúp đỡ bọn họ hay sao? Ninh Tiêu, tôi thấy được sự phẫn nộ và bất mãn với thế giới này trong từng câu chữ của cậu.

Tôi vốn đã tưởng rằng cậu là người đầu tiên có thể hiểu được tôi."

Ninh Tiêu nói: "Không ai hiểu được anh."

"Không, có cậu." Hách Dã nói: "Tội phạm, hung thủ giết người, tội ác, tất cả những thứ này đều xuất hiện ngay từ khi sinh ra rồi sao? Không, không phải. Khi loài người xuất hiện trên cõi đời này, không hề có thiện hay ác gì cả, cùng với sự phát triển của xã hội, mọi người mới bắt đầu vạch rõ cái gì là thiện, cái gì là ác."

"Cái gì là thiện, cái gì là ác?" Hách Dã cười nói: "Đối với những kẻ thống trị trên thế giới này, thứ có lợi để giữ gìn sự thống trị của bọn họ là thiện, mà thứ phá hỏng lợi ích của bọn họ là ác. Mà tội phạm, trong mắt tôi, bọn họ giống như một đám người đang khởi nghĩa, đang một mình cô độc chống lại cả thế giới."

"Tại sao không được phạm tội, tại sao không được giết người? Vứt những thứ giả nhân giả nghĩa đó đi, có thù báo thù, có oán báo oán. Kẻ mạnh thắng kẻ yếu bại. Đó vốn nên là quy luật tự nhiên, như thế thì có gì là không đúng?"

Hách Dã lạnh lùng nói: "Trên đời này không có thánh nhân, có ai là chưa từng có suy nghĩ xấu xa trong đầu? Khác biệt giữa người tốt với kẻ xấu chỉ là có những kẻ chưa kịp làm ra điều ác mà thôi. Cho nên cho dù tôi có tội thì trên đời này có ai có tư cách để trừng phạt tôi?"

"Ninh Tiêu." Hách Dã nhìn cậu, thả chậm tốc độ, "Cậu cũng hiểu điều đó, đúng không? Giống như hôm nay, sở dĩ cậu có thể chất vấn tôi ở đây chính bởi vì cậu là kẻ mạnh. Cậu vạch trần, phá hỏng kế hoạch của tôi. Cho nên lúc này cậu có thể định đoạt tính mạng của tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!