Chương 50: (Vô Đề)

"Là chị, là chị!"

Giọng điệu quen thuộc đó, trong chớp mắt, Hạ Đàm như trở về đêm hôm trước, hai người thì thầm nói chuyện với nhau trong nhà bếp, bóng đen chạy trốn giữa đêm, không khí áp lực khiến người ta không thở nổi lại bao trùm lấy cô.

Việc khiến Hạ Đàm bất ngờ là người nói chuyện trong bếp đêm qua lại là chị ta!

Hạ Đàm buông lỏng tay, dần cảm thấy thân thể đã mất kiểm soát, cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của người xung quanh, nhưng mà trong tầm mắt cô bây giờ chỉ còn lại một người. Người nọ ngồi trên sô pha, híp mắt, thời gian để lại từng vết chân chim trên khóe mắt chị ta, giọng nói vốn nên ấm áp của chị ta bây giờ lại chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

"Không, là cô, cô gái trốn ngoài cửa nghe lén." Chị Lưu nhìn cô, lắc đầu một cách thương hại, "Cô không ngờ là tôi, tôi cũng không ngờ là cô. Là số cả, ai mà biết được sẽ có hôm nay?"

Mọi người đều không hiểu cuộc đối thoại này, nhưng mà phản ứng kỳ lạ trong người làm bọn họ bắt đầu cảm thấy không ổn.

"Sao lại thế này?" Chu Minh run rẩy hai tay, không cầm nổi ly trà, mà nữ sinh xung quanh đều thấy cả người mệt mỏi.

"Chị Lưu!" Lương Quang Vinh hoảng hốt hô lên: "Chị Lưu, chị đã làm cái gì?"

Thuốc tê bắt đầu phát huy tác dụng, những người đã uống nước trà đều bắt đầu ngã xuống, trong mắt bọn họ là vẻ kinh hoàng, sợ hãi, khó tin đối với chị Lưu.

"Tôi không làm gì cả." Người phụ nữ đã hơn năm mươi tuổi nọ nói: "Tất cả đều là tự các người chuốc lấy thôi."

"Năm năm trước cũng là như thế, nghe được một lời đồn chẳng biết thật hay giả rồi kéo nhau đến sơn trang tìm kho báu, quấy rầy cuộc sống yên bình của tôi. Tôi có thể làm gì được? Chỉ có thể khiến bọn họ câm miệng mãi mãi thôi."

Chị Lưu cười, nhưng lại làm cho người khác lạnh thấu xương.

Chị Lưu đứng dậy, nói: "Chuyện này có liên quan gì đến các người đâu? Đúng rồi, không liên quan gì hết! Cho dù sơn trang có đóng cửa thì cũng không liên quan gì đến các người. Các người có nhà để về, có người nhà chờ đợi. Mà tôi thì sao? Tôi chỉ có nơi này để dung thân thôi! Cứ liên tục bị những kẻ tham lam như các người quấy rầy! Kho báu? Kho báu cái gì?

Cho dù có cũng không liên quan gì đến các người, nó là của tôi, của tôi!"

"Là chị!" Hạ Đàm cắn răng: "Người nói chuyện trong bếp là chị! Người muốn giết tôi cũng là chị! Là chị cả!"

Chị Lưu nhìn cô, hỏi: "Tôi làm gì?"

"Tối hôm đó rõ ràng tôi đã thổi tắt nến rồi mới ngủ nhưng vẫn suýt bị trúng độc. Ai có thể yên lặng đi vào phòng của khách mà không gây nghi ngờ, ai có thể dễ dàng tiếp xúc đến các loại thuốc dự trữ trong sơn trang? Ngoài chị ra thì còn có thể là ai nữa?" Chị Lưu là một trong số những người quản lý sơn trang, trong tay chị ta có chìa khóa của các phòng, là người dự trữ đồ dùng, thuốc thang, chị ta có thuốc mê cũng là đương nhiên, nếu muốn thì có giấu chút hàng cấm cũng chẳng khó khăn gì.

Giống hệt như hôm nay chị ta bỏ thuốc tê vào trà vậy.

"Nhưng mà trước đó tôi vẫn không hiểu tại sao chị lại muốn giết tôi." Hạ Đàm nói: "Bây giờ mới biết có vẻ là vì chị nghĩ tôi đã phát hiện ra bí mật của chị, người cầm đèn pin ra ngoài vào tối hôm đó cũng là chị chứ gì? Chị sợ tôi nói ra bí mật của chị nên muốn giết người diệt khẩu."

"Hôm đó trời mưa tầm tã cả đêm, chị ra ngoài là để xem đám thi thể năm đó chị chôn có bị nước mưa làm trôi đất lộ ra ngoài không chứ gì?"

Mọi người hoảng hốt nhìn hai người.

Có người tuyệt vọng hỏi: "Chị Lưu, sao chị lại làm thế?"

"Đúng vậy, tại sao tôi lại phải làm thế?" Chị Lưu thì thầm, dường như cũng hoang mang, "Tại sao?"

"Vì kho báu." Hạ Đàm lạnh lùng nhìn chị ta. "Lúc nhà kho bị đột nhập, phản ứng của chị rất bất bình thường. Bây giờ ngẫm lại, lúc đó chị không chỉ là sợ hãi đơn thuần mà còn sợ ai đó sẽ phát hiện ra bí mật của chị, đúng không? Thật ra năm đó người đi tìm kho báu đã tìm được rồi, nhưng chị muốn chiếm nó làm của riêng nên giết hết bọn họ. Mà bí mật này giấu ở dưới nhà kho!

Chị biết kho báu ở đâu nên muốn giết chúng tôi để diệt khẩu trước khi đội cứu hộ đến, sau đó mang theo kho báu trốn đi!"

Cô vốn tưởng sau khi chân tướng bị vạch trần thì chị Lưu sẽ sợ hãi, ai ngờ sau vài giây yên tĩnh, đáp lại Hạ Đàm là tiếng cười điên cuồng của chị ta.

"Kho báu! Kho báu, nếu tôi biết nó ở đâu thì còn đợi gì đến hôm nay?" Chị ta cười nghiêng ngả, bước ngang qua những người nằm liệt dưới đất, cuối cùng dừng lại trước một người, "Nếu muốn biết kho báu ở đâu thì phải hỏi cậu này, đúng không, phó giáo sư Hứa?"

Hứa Vĩnh Tuyền ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch.

"Cô gái, cô nói cô nghe thấy tôi nói chuyện với ai đó trong bếp. Vậy cô có muốn biết người đã nói chuyện với tôi là ai không?" Chị Lưu cười tủm tỉm ngồi bên cạnh Hứa Vĩnh Tuyền, "Là cậu ta, phó giáo sư đấy! Cậu ta cầm manh mối các sinh viên năm đó để lại chạy đến sơn trang này, uy h**p tôi giao kho báu cho cậu ta. Cậu ta nhận ra tôi đã giết những người năm đó đến tìm kho báu sớm hơn cô nhiều, nhưng cậu ta không hề có ý định báo thù cho sinh viên của mình.

Cậu ta dùng chính điều đó để uy h**p tôi giao kho báu ra! Lòng người đấy! Tình nghĩa thầy trò đấy, chính nghĩa đấy! Chả là cái thá gì khi đứng trước tiền tài cả, tiếc là —"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!