Chương 5: Bóng Ma Lúc Nửa Đêm 4

Từ Thượng Vũ nhìn chằm chằm người đối diện, đã sắp mười phút rồi.

Trong lúc đó, hai người bọn họ đều không nói gì, một người mặc cho đối phương nhìn, một người nhìn đối phương không chớp mắt, phối hợp ăn ý thật sự.

Mà những người xung quanh thì không bình tĩnh như thế, Lục Phi sốt ruột không đứng yên nổi.

"Bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý! Ninh Tiêu, đầu cậu có bệnh sao không nói sớm?"

"Đầu tôi không có bệnh." Ninh Tiêu không chớp mắt đáp.

"Vậy thì cậu đòi gặp bác sĩ tâm lý làm gì?"

Không ai trả lời hắn, Lục Phi xoay vòng vòng như con Husky nóng nảy.

"Nếu kiểm tra ra tinh thần có vấn đề thì cậu không cần phải chịu trách nhiệm, chúng tôi nói với người nhà nạn nhân thế nào đây? Nói với bọn họ rằng, xin lỗi, con hai người bị một tên điên chém chết, hai người nén bi thương.

Bọn họ không đốt Cục cảnh sát này mới lạ đấy! Này, Ninh Tiêu, cậu có chắc là không phải vì cậu muốn trốn tránh trách nhiệm nên mới nói mình bị bệnh không? Cậu..."

"Câm miệng đi." Từ Thượng Vũ nắm cổ áo Lục Phi, cười mắng: "Cậu có thể im lặng một lát không?"

Lục Phi bĩu môi, bất mãn nhìn đội trưởng mình.

"Còn chưa có gì mà đã bênh chằm chặp rồi.

Triệu Vân, cậu nói xem sau này chúng ta phải làm thế nào?"

Triệu Vân: "Cậu có thể nhanh chân lấy lòng mẹ kế."

"Nhưng mà cậu ta là nghi phạm!"

"Sắp không phải rồi."

"Là sao? Ý cậu là đội trưởng của chúng ta sẽ lạm dụng quyền công, giúp người trong lòng mình thoát khỏi hiềm nghi hả? Triệu Vân à Triệu Vân, tôi nhìn sai cậu rồi, đội trưởng của chúng ta là người như thế à? Hả, đúng không?"

"Cái này thì khó nói."

Từ Thượng Vũ nghe hai người bọn họ đứng đó một người đóng vai ác một người đóng vai tốt, dở khóc dở cười.

"Được rồi, hai người các cậu." Hắn gõ mỗi người một cái, nói với hai cấp dưới ngớ ngẩn của mình: "Hai cậu cố tình nói cho tôi nghe chứ gì? Làm như tôi không nhìn ra được tâm địa gian xảo của hai cậu."

"Ài, đội trưởng." Lục Phi lén nhìn Ninh Tiêu đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Tôi chỉ lo cho anh thôi, tương lai của anh rộng mở như thế, đừng nên lẩn quẩn trong lòng."

"Lẩn quẩn gì?" Từ Thượng Vũ gõ hắn một cái.

"Cậu tưởng tôi làm việc theo cảm tính như cậu à? Đừng xem thường tôi."

Thấy mặt Từ Thượng Vũ nghiêm túc như thế, Lục Phi và Triệu Vân đều yên lòng.

"Đội trưởng Từ." Lúc này bên ngoài có người đến, thò đầu vào nói với Từ Thượng Vũ: "Bác sĩ tâm lý tới rồi."

Nghe thấy câu này, Ninh Tiêu đột ngột mở mắt ra, nhìn thẳng về phía cửa.

Một người phụ nữ tầm ba mươi đi theo cảnh sát vào, đầu tiên là đánh giá hết những người trong phòng một lần, sau đó mới nhìn sang Ninh Tiêu, hỏi: "Sao thế? Lại tái phát à?"

Ninh Tiêu nhìn cô ấy, lắc đầu.

"Hiểu rồi, lát nữa kiểm tra cho cậu." Nữ bác sĩ tâm lý lại nhìn những người xung quanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!