Thấy Tiêu Vũ đứng bên vách núi, phản ứng đầu tiên của Chu Minh là cái tên này lại muốn giở trò gì đây?
Nhưng ngay tiếp sau đó, thấy Tiêu Vũ bị ai đó đẩy xuống vách núi, trong lòng cậu ta chỉ còn đệt đệt đệt đệt đệt, thật hả? Đừng có đùa như thế!
Không chỉ riêng cậu ta mà ngay cả mọi người trong sân ở dưới cũng nghĩ là chuyện đùa.
"Chu Minh, lúc này đừng có đùa như thế!" Lương Quang Vinh nhíu mày nói: "Cho dù là bịa thì cũng phải bịa có căn cứ chứ!"
"Ai đùa? Tôi mà lừa mấy người thì tôi xui tám đời!"
Chu Minh mắng một câu, chạy như bay xuống từ lầu hai.
"Tôi thấy anh ta bị ngã xuống thật đấy! Bây giờ đi tìm thì may ra còn có thể đuổi kịp cái người đẩy anh ta xuống!"
Mọi người thấy cậu ta chạy thẳng về phía vách núi đá, vài giây sau cũng vội vàng đuổi theo. Chờ đến khi bọn họ chạy đến nơi mới nhận ra Chu Minh không nói đùa.
Bởi vì trời mưa nên mặt đất trên vách núi vừa mềm vừa xốp, mà trên mặt đất để lại hai loại dấu chân, một cái đi đến vách núi rồi đứt ngang, mà loạt dấu chân còn lại có vết đi vòng về, nhưng hàng dấu chân đó bị bọn họ giẫm lên lộn xộn mất rồi.
Tiêu Vũ vô tình ngã xuống hay bị ai đó đẩy xuống thật?
Mọi người hoảng hốt trong lòng, tâm trạng ăn uống ngoài trời cũng bay luôn.
Có người bỗng nói: "Hay xuống dưới tìm thử xem, biết đâu còn cứu được?"
Nghe thế, mọi người đều lấy lại tinh thần.
"Dây thừng, dây thừng! Có dây thừng không?" Vài người kích động hỏi, trong lúc bọn họ trì hoãn, Chu Minh đã leo xuống bằng tay không.
"Cậu muốn chết hả?" Cố An An bỗng hô lên.
"Đừng ồn ào! Ông đây từng học leo núi rồi, dăm ba cái vách núi này có là gì!"
Chu Minh trả lời cho có hai câu, vừa chớp mắt đã leo xuống một nửa, khuất bóng. Mọi người ở trên đều hồi hộp chờ đợi, người to gan còn rướn đầu ra nhìn Chu Minh, còn lại đều vội vàng bám vào mặt đất, chỉ sợ lại có một cái tai nạn trượt chân.
"Tìm thấy rồi!"
Chu Minh hô to, mọi người đều thở phảo.
"Tìm được rồi thì đưa lên đi!"
"Chu Minh, cậu còn chờ gì nữa?"
Nhưng lạ là dù bọn họ có gào thế nào, suốt vài phút tiếp theo đó, Chu Minh đều không nói tiếng nào. Vào lúc mọi người càng chờ càng hồi hộp, Chu Minh bám vào vách đá cuối cùng cũng lên tiếng.
"Các người nói xem, một cái thi thể cần bao lâu để phân hủy?"
Lương Quang Vinh: "Phải xem tình hình, nhanh nhất thì mười ngày, nửa tháng. Cậu hỏi cái này làm gì?"
Không ai trả lời, phía dưới lại truyền đến tiếng loạt xoạt, nghe có vẻ như Chu Minh đang trèo lên. Mọi người lùi về sau một đoạn chừa không gian cho cậu ta. Không bao lâu sau, một bàn tay bám lên vách đá.
"Này, Chu Minh, cậu … đây là cái gì?"
Cố An An hoảng hốt hét lên, bạn trai Lương Quang Vinh của cô nàng cũng run rẩy. Không vì cái gì khác, bởi vì cánh tay xuất hiện trước mặt bọn họ khô héo đến nỗi cuộn lại, sẫm màu, làn da nứt ra thành nhiều mảng bám lên thịt. Cái này sao có thể là tay của người bình thường được, rõ ràng là cương thi!
Giây tiếp theo, Chu Minh thò đầu lên khỏi vách đá.
"Tôi định hỏi nếu Tiêu Vũ ngã xuống nát thành mấy mảnh có thể nào sẽ giống thế này không?" Nói xong còn cố ý vẫy vẫy cánh tay mình đang cầm.
Lương Quang Vinh bực mà bật cười, "Cút! Giống cái đầu cậu, cho dù anh ta có là yêu ma quỷ quái thì cũng không thể biến thành thây khô nhanh như thế được! Cậu hù ai đấy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!