Vào đêm, mưa trên núi lại lớn hơn nữa. Màn mưa nhàn nhạt khiến lòng người cũng lạnh nhạt hẳn đi.
Lúc ăn tối, mọi người đều có vẻ không yên lòng, đều đang lo lắng về người nào đó đột nhập vào sơn trang, cũng đang bối rối vì kho báu mà Tiêu Vũ kể. Tiêu Vũ vẫn tới lui một mình, hoàn toàn mặc kệ những ánh mắt dán trên người mình. Có thể nói trong bữa tối hôm nay, cậu là người không có gánh nặng tâm lý nhất.
"Tôi lên phòng trước, mọi người ăn tiếp đi."
Dưới ánh mắt của bọn họ, Tiêu Vũ thản nhiên đi về phòng và không hề cảm thấy mình đã quấy đục cái ao này.
Mà biểu cảm của những người khác đều có vẻ bàng hoàng, bữa tối hôm nay cứ kết thúc trong không khí kỳ lạ như thế.
Hạ Đàm vẫn ăn cơm trong phòng, cô nàng cũng biết những chuyện đã xảy ra nhờ Hàn Hữu Vi. Buổi tối, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Rất nhiều chuyện khiến cô phải suy nghĩ, mà khó khăn nhất lại là vệt sáng đêm cô trúng độc đó.
Ban đầu cô tưởng mình thấy tia chớp, sau đó suy nghĩ kỹ lại mới thấy không đúng. Rồi lại kết hợp với những chuyện liên tục xảy ra mấy hôm nay, có người ngoài đột nhập vào sơn trang. Hạ Đàm nghĩ có khi nào thứ hôm đó mình thấy là — ánh sáng từ đèn pin không?
Khi đó đã là nửa đêm, cả sơn trang chìm vào bóng tối, ánh đèn pin bất ngờ sáng lên thoạt nhìn cũng giống tia chớp. Nhưng mà cẩn thận nhớ lại thì dù có là hình dạng hay là phạm vi đều khác hẳn nhau.
Nếu đó là ánh đèn pin thật thì lúc nó chiếu vào cửa sổ, đâm vào mắt cô, người cầm đèn pin chắc chắn cũng đã phát hiện ra Hạ Đàm đứng ở cửa sổ! Mà sau khi người nọ phát hiện ra Hạ Đàm chắc chắn sẽ tưởng Hạ Đàm đã thấy được gì đó nên mới vội vàng đến để diệt khẩu.
Hạ Đàm có thể chắc chắn rằng trước khi mình ngủ đã thổi tắt nến, nhưng sáng hôm sau lại suýt trúng độc carbon monocide mà chết. Hẳn là sau khi cô ngủ, có người vào đốt lại nến một cách thần không biết quỷ không hay. Ban đầu Hạ Đàm nghi ngờ là anh họ mình nhưng rất nhanh sau đó, cô đã phủ định suy đoán này. Cho dù Hàn Hữu Vi biết thói quen thức khuya của cô thì lúc đột nhập vào phòng, sau khi cô ngủ rồi, cũng không thể không đánh thức cô được.
Mà Hạ Đàm ngủ không yên cả đêm, có người vào phòng cũng không biết, chứng tỏ người nọ đã dùng thứ gì đó để gây mê!
Cô lại nhớ đến tiếng đánh gõ quanh quẩn bên tai mình đêm hôm đó. Nghe như tiếng sét đánh, nhưng bây giờ nghĩ lại hẳn là tiếng bước chân của hung thủ, nó lọt vào tai cô trong lúc nửa tỉnh nửa mê khiến cô tưởng đó là ảo giác.
Người nọ là ai? Nửa đêm cầm đèn pin ra ngoài rồi đến đây hại mình, sẽ là ai? Là người trong sơn trang đến để tìm kho báu? Hay là khách không mời đột nhập vào sơn trang?
Trong đầu chất chứa quá nhiều tâm sự, Hạ Đàm có làm thế nào cũng không ngủ được, bất tri bất giác lại thức khuya. Cô bực bội trong lòng, đứng dậy định đi rót nước uống rồi lại phát hiện bình nước trống không. Hết cách, cô chỉ đành khoác áo nhẹ nhàng mở cửa định xuống lầu rót thêm nước rồi lên. Nhưng mới vừa bước ra cửa phòng, Hạ Đàm thính tai bỗng nghe được tiếng động lạ.
Dưới lầu một có tiếng gì đó, nhỏ nhẹ, mơ hồ, như có ai đó đang nói chuyện!
Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, tâm lý theo đuổi k*ch th*ch và cơn tò mò khiến Hạ Đàm quyết định bí quá hóa liều, cô cởi giày, đeo tất đi trên sàn nhà, cố gắng không phát ra tiếng động rồi lặng lẽ đi xuống lầu một.
Mãi cho đến khi xuống được đại sảnh tối đen bên dưới, Hạ Đàm mới phát hiện tiếng động đó truyền đến từ trong bếp, cửa phòng bếp đóng lại để lộ chút ánh sáng mỏng manh qua khe hở. Cô nàng nhìn xung quanh, tìm một ch* k*n ngồi xuống nghe lén.
"… Không thể nào."
"Cậu … tôi … không …"
Bên trong có tiếng hai người đang cãi nhau, mơ hồ mà không rõ.
Hạ Đàm ngừng thở, cố gắng điều chỉnh nhịp tim. Cô phải dán tai lên cửa gỗ mới nghe rõ được đoạn đối thoại, nhưng vì truyền qua cửa gỗ nên giọng của hai người bên trong đều thay đổi khá nhiều.
"Tôi không có kho báu!"
"Không thể nào, ngoài … ra thì còn có thể có ai nữa? Tôi biết bí mật của … rồi, … đừng có lừa tôi."
"… Cậu biết cái gì?"
"… giấu … ở … đừng tưởng không ai phát hiện."
*Đoạn này tác giả dùng danh xưng , và để cho nó bí ẩn theo đúng ý tác giả muốn thì mình cắt đoạn xưng hô đi thành dấu ba chấm nhé :">
Kho báu? Giấu cái gì? Hạ Đàm vểnh tai muốn nghe cẩn thận hơn, nhưng mà bởi vì cô dựa quá gần, cánh cửa gỗ bị đẩy tạo ra tiếng "két".
Cuộc đối thoại trong phòng lập tức ngừng lại.
Thôi xong, sắp bị phát hiện! Hạ Đàm hoảng hốt, định chạy trốn nhưng hai chân như nhũn ra. Cô có thể nghe được tiếng bước chân đang đến gần cánh cửa của hai người trong phòng, chỉ cần bọn họ mở cửa thì chắc chắn cô không có đường trốn.
Loảng xoảng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!