Chương 45: (Vô Đề)

Mọi người dưới lầu nghe tiếng hô, tạm thời vẫn chưa phản ứng kịp, Vu Tuấn hô tiếp vài tiếng, Hàn Hữu Vi là người đầu tiên cảm thấy không ổn, xông thẳng lên lầu. Sau lưng hắn, Chu Minh và nhóm sinh viên cũng chạy theo. Chỉ trong chốc lát, gần như tất cả mọi người đều chạy lên lầu hai.

"Chuyện gì thế?" Chu Minh vội vàng hỏi. Cậu ta cố theo sát Hàn Hữu Vi nhưng Hàn Hữu Vi trước mặt chạy nhanh quá, cậu ta chỉ kịp thấy một người chạy lên lầu. Chờ đến khi Chu Minh và những người khác lên đến nơi chỉ thấy một hành lang trống rỗng và một căn phòng mở rộng cửa.

Đó không phải là phòng của Hạ Đàm sao? Chẳng lẽ cô nàng có chuyện gì?

Chu Minh hoảng hốt vọt vào phòng. Mới vừa bước vào, một cảm giác oi bức khó thở ập thẳng vào mặt. Chu Minh lập tức cảm thấy không thở nổi, đầu váng mắt hoa, mà những người theo sau cậu ta cũng có phản ứng giống hệt.

"Đừng lại đây!"

Trong căn phòng không có ánh đèn, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng quát lớn từ trong bóng đêm.

Là giọng của Tiêu Vũ vừa mới đến! Chu Minh không làm theo ngay mà cả giận nói: "Anh làm gì cô ấy rồi? Anh …"

"Bình tĩnh." Phó giáo sư Hứa không biết đã xuất hiện ở ngoài cửa từ lúc nào. "Nếu không ra khỏi phòng thì người có chuyện là cậu đấy."

"Cái gì?"

Phó giáo sư Hứa không rảnh giải thích, giơ tay túm cổ áo cậu ta kéo ra ngoài, mấy người khác cũng bị như thế. Sau đó hắn đứng ở cửa nói với người bên trong: "Cần tôi gọi cứu hộ không?"

"Cảm ơn. Với cả, nhờ anh gọi ai đó lấy vài bình oxi lên đây."

Hứa Vĩnh Tuyền hỏi: "Ở đâu?"

Vu Tuấn hô to: "Ở nhà kho! Dưới đó có vài bình oxi!"

Phó giáo sư Hứa nhờ một sinh viên xuống nhà kho lấy bình oxi, cũng bảo đám người tản ra, đừng cản trước cửa.

Xoẹt!

Có người kéo bức màn trong phòng, ánh sáng chiếu vào xuyên qua ô cửa sổ, mọi người bên ngoài bây giờ mới thấy được tình hình bên trong.

Hạ Đàm nằm trên giường như đang ngủ nhưng khuôn mặt lại đỏ ửng, một loại cảm giác diễm lệ rất kỳ lạ. Mà tủ đầu giường bên cạnh cô nàng đặt một ngọn nến cháy sắp hết, đầu bấc còn tỏa khói đen như mới vừa bị thổi tắt.

Hàn Hữu Vi đứng ở bên giường hô hấp nhân tạo cho Hạ Đàm.

Mãi đến lúc này mọi người mới hiểu chuyện.

Chu Minh nhìn vào phòng, khó tin nói: "Cô ấy trúng độc carbon monocide hả? Nhưng mà sao thế được?"

"Nến cháy không hết sẽ sinh ra khí carbon monocide." Người mở cửa sổ nói: "Mà hôm qua là ngày mưa, không khí vốn đã rất oi bức. Đốt nến trong một căn phòng gần như bịt kín thế này, khí carbon monocide sinh ra đủ để làm chết người."

Lúc này cửa sổ đã mở toang, không khí trong lành mang theo hơi lạnh thổi vào phòng khiến mọi người đều rùng mình.

Vu Tuấn ảo não nhìn về phía Tiêu Vũ đứng ở cửa sổ.

"Cậu Tiêu, may là cậu phát hiện ra vấn đề, nếu tới chậm hơn chút nữa thì tôi cũng không biết phải làm sao!"

Tiêu Vũ lắc đầu nhìn cô gái nằm trên giường.

Cô gái đổ mồ hôi đầy người, sắc mặt hồng hào một cách kỳ lạ nhưng may là vẫn còn thở. Tuy đốt nến cả một buổi tối nhưng không gian trong phòng rộng rãi, không đến nỗi trúng độc quá nặng.

"Bình oxi đến đây!"

Sinh viên xuống lấy bình oxi đã trở lại, Vu Tuấn đón lấy, giúp Hàn Hữu Vi gắn vào cho Hạ Đàm. Có ống thở nên sắc mặt cô gái tốt hơn nhiều, nếu đến chậm một bước thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng được.

"Đừng tụ tập nhiều ở đây, cô ấy trúng độc không nặng, sau khi tỉnh chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn." Tiêu Vũ nói xong thì ra ngoài, đến cửa mới chợt nhớ: "Chìa khóa?"

Vu Tuấn ngạc nhiên một lúc mới hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!