Nếu có người nói với bạn rằng lát nữa bạn sẽ chết oan chết uổng, bạn sẽ nghĩ thế nào?
Đùa vớ vẩn, đồ thần kinh.
Vậy nếu điều đó là đúng, khiến bạn không thể không tin thì sao? Hơn nữa, ngoài điều này ra, người nọ còn biết một bí mật mà bạn không muốn để ai biết.
Không nói tin hay không tin, mà là phải làm thế nào mới khiến người nọ ngậm miệng, không để bí mật bị truyền ra ngoài. Nhưng trước đó Lưu Lị vẫn muốn níu kéo một chút.
"Cậu trai."
"Ninh Tiêu."
"Cậu Ninh." Cô ta nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy của người nọ. "Tôi không biết tại sao cậu lại đến đây, có lẽ đúng như cậu nói, cậu là một tác giả. Cậu dùng trí tưởng tượng phong phú của mình ở đây mà không thấy buồn cười à? Cậu nói tôi là hung thủ giết người, cậu có chứng cứ không?"
"Chứng cứ đang ở trong tay tôi đây thôi?" Ninh Tiêu hỏi lại.
Lưu Lị hốt hoảng trong lòng. "Chỉ là một cái khăn tay mà thôi, sao lại thành chứng cứ được?"
"Chỉ là một cái khăn tay thôi, tại sao cô phải quay lại tìm sau khi đã vứt nó đi? Tìm không thấy còn lo lắng đến độ đổ mồ hôi, thậm chí còn không phát hiện tôi đang đứng sau lưng?" Ninh Tiêu nhìn mồ hôi còn chưa khô trên trán cô ta.
"Chỉ vì … vì tôi quen xài cái khăn này thôi, lúc nãy vứt rồi thấy tiếc nên quay lại tìm." Lưu Lị cố gắng bình tĩnh nói.
"Thế à? Đây là khăn tay cô Lưu thường dùng à?"
"Đúng vậy."
Ninh Tiêu cười: "Cô chắc chứ?"
Lưu Lị nuốt nước bọt, không biết người này đang muốn làm gì, nhưng cô ta không thể tỏ vẻ chột dạ, bèn gật đầu.
"Khăn tay một cô gái thường dùng." Ninh Tiêu giơ cái khăn lên trước mũi, hít một cái. "Với thể chất dễ ra mồ hôi của cô, ít nhất thì trên này sẽ có mùi mồ hôi và mùi nước hoa. Nhưng mà trên cái khăn tay này lại có thêm mùi thuốc lá."
Mùi thuốc lá? Không thể nào!
Nhìn vẻ không dám tin của Lưu Lị, Ninh Tiêu mỉm cười, "Xem ra cô không hút thuốc, cũng không tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào thường xuyên hút thuốc. Người nghiện thuốc lá không chỉ để lại dấu vết trong phổi, mà còn ở lưỡi, ngón tay, cổ họng. Ví dụ như người thường xuyên hút thuốc, trên tay sẽ có nicotine bám lên, mà nicotine cũng sẽ bám lên những thứ họ thường chạm vào, nhờ đó trở thành một dấu vết không thể phát hiện bằng mắt thường.
Biểu cảm của cô trông có vẻ như đã nhớ ra điều gì đó."
Ninh Tiêu nắm chặt khăn tay.
"Cô dùng cái khăn tay này lau dấu vân tay trên con búp bê Nga để tiêu hủy chứng chứ, đúng không Lưu Lị?"
"Tôi, tôi không hiểu cậu nói gì hết." Lưu Lị né tránh, "Công ty chúng tôi có rất nhiều người hút thuốc, tôi tiếp xúc rồi dính phải nicotine, sau đó làm nó bám lên khăn tay cũng là chuyện bình thường thôi."
Đúng là xảo trá, không, tất cả hung thủ đều thích nói dối, đó là thói quen vùng vẫy của con người. Nhưng Ninh Tiêu cũng không ghét thói quen này của bọn họ. Bọn họ càng vùng vẫy thì cậu mới càng cảm nhận được cảm giác sung sướng khi vạch trần chân tướng, khi dần đánh tan bí mật bọn họ đang cất giấu trong lòng.
"Thế à?" Ninh Tiêu thản nhiên nói: "Vậy thì cô có biết thành phần nicotine trong từng loại thuốc lá là khác nhau không?"
Câu nói này khiến Lưu Lị hoảng loạn, "Sao có thể như thế được?"
"Sao lại không được? Cô biết Nguyên Phi và Chu Dương có tình cảm, cũng nên biết bọn họ thường dùng rất nhiều thứ giống nhau. Ví dụ như, thuốc lá. Trong cả công ty chỉ có Nguyên Phi có loại thuốc lá mang từ nước ngoài về, mà hắn chỉ tặng cho một mình Chu Dương. Chu Dương có thói quen thưởng thức con búp bê Nga, cũng thường mở nó ra xem, cho nên cả trong lẫn ngoài con búp bê đều có bám rất nhiều thành phần nicotine cùng loại.
Trong lúc cô lau đi dấu vân tay ở bên ngoài con búp bê cũng vô tình lau đi một ít nicotine bên trên. Lưu Lị, nếu cô vẫn chưa tin thì tổ pháp chứng của đội cảnh sát có thể đưa ra kết quả đối chứng chỉ trong một ngày, xem thử thành phần nicotine trên khăn tay và trong con búp bê có phải đến từ cùng một loại thuốc lá hay không."
"Tôi, tôi … sao cậu biết được." Lưu Lị nhìn Ninh Tiêu, trong mắt là vẻ hoảng hốt kinh hoàng, "Tại sao là tôi, tại sao cậu lại nghi ngờ tôi?"
Tại sao?
Có thể tự do ra vào văn phòng của Chu Dương, có thể mang con búp bê đến phòng nghỉ ngay sau khi vụ án xảy ra, điều này không phải chỉ có Nguyên Phi làm được, còn một người khác nữa!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!