Chương 41: (Vô Đề)

11 giờ 18 phút.

Lúc này, đã hơn 3 tiếng từ lúc Chu Dương tử vong, cũng đã gần 2 tiếng từ lúc Nguyên Phi tử vong, mà Hách Dã đã bắt Trương Vĩ Vĩ đi được hơn 3 tiếng. Thời gian tích tắc trôi qua, cho dù không được để ý đến thì nó cũng không ngừng lại.

Mà Thanh Phù chờ lệnh ở căn nhà cho thuê này đã 5 tiếng đồng hồ rồi.

Trước khi tất cả bắt đầu, trước khi nạn nhân đầu tiên mất mạng, thậm chí trước cả khi Ninh Tiêu và Trương Vĩ Vĩ ra khỏi nhà, hắn đã chờ đợi trong căn phòng tối tăm này.

Đây là một khu dân cư trong phạm vi 500 mét quanh tòa nhà vụ án, từng tòa chung cư mới xây ngay ngắn mọc xung quanh, phần lớn quyền sở hữu vẫn còn nằm trong tay nhà thầu, nói cách khác, phần lớn nhà trong khu này là nhà trống, một nơi thích hợp để tay súng bắn tỉa ẩn nấp.

Điều đó cũng sẽ khiến cảnh sát khó tra xét hơn, cho nên Thanh Phù mới chọn căn nhà này.

Thân là một tay súng bắn tỉa thiện xạ, kiên nhẫn là yếu tố cần có đầu tiên, mà thân là một kẻ thường xuyên đi lại trong bóng đêm và gió tanh mưa máu, Thanh Phù cũng có sẵn một trái tim vững vàng. Gã không chỉ biết chờ đợi mà còn biết cách tìm kiếm điều thú vị từ trong đó.

Ví dụ như người mà gã đang đặt trong tầm ngắm là pháp y giỏi nhất của thành phố Lê Minh. Thật ra Thanh Phù không biết nhiều về người này, nhưng như thế cũng không ngăn được việc gã ngắm họng súng vào đầu đối phương, tưởng tượng đến cảnh viên đạn ghim vào, máu tuôn ra từ đầu người nọ.

Tầm ngắm lại dời đi một chút, nhắm vào phòng họp trên lầu hai. Qua mắt kính hồng ngoại, gã có thể thấy rõ mỗi một hành động của những người bên trong. Một con người dưới kính hồng ngoại sẽ hóa thành một vệt màu đỏ cam viền vàng. Thanh Phù có thể dựa theo màu sắc thay đổi để phán đoán hành động của mỗi người, thậm chí gã còn có thể phân tích được cảm xúc của người nọ. Khi cảm xúc kích động, máu trên người sẽ chảy theo mạch máu về một nơi nào đó.

Một thợ săn vĩ đại là kẻ có thể cảm nhận được cảm xúc của con mồi.

Mệnh lệnh mà Thanh Phù nhận được là bắn chết hung thủ sau khi đối phương tìm ra.

Một nhiệm vụ khá nhàm chán.

Gã lại dời tầm ngắm vào một người ở phòng bên cạnh. Từ kính hồng ngoại, màu đỏ đại diện cho nhiệt độ của người này ít hơn người khác nhiều, chỉ tập trung hầu hết trên đầu, chứng tỏ người này đang trong trạng thái sử dụng não với mức độ cao, nhưng cảm xúc vô cùng bình tĩnh, không hề có vẻ bối rối.

Thanh Phù biết tên người này, Ninh Tiêu.

Từ nửa năm trước, tất cả hành động của bọn họ đều xoay xung quanh người này. Lên kế hoạch, bày bố, hành động, thu lưới, nếu không có chuyện gì bất ngờ thì đến cuối cùng Ninh Tiêu sẽ trở thành con mồi của bọn họ. Không, trở thành con mồi của Hách Dã. Nhớ đến Hách Dã, Thanh Phù nhíu mày như đang nhớ đến một ký ức không mấy đẹp đẽ.

Gã lại dời ống ngắm về phòng họp, thu tâm trạng chơi đùa, nghiêm túc làm nhiệm vụ.

Bên trong căn phòng vẫn tối đen như mực, tay súng bắn tỉa mai phục bên cửa sổ giống như một bức tượng điêu khắc, ngay cả hô hấp cũng chậm rãi, nhẹ nhàng, không nghe rõ. Nhưng khi hành động, gã có thể dễ dàng, lặng yên cướp đi tính mạng của một người cách đó rất xa.

Trận đấu trí, đấu vận này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Trong phòng họp, sau khi tuyên bố đã xác nhận Nguyên Phi là hung thủ, cảm xúc của mọi người dịu đi rất nhiều. Nghe nói chỉ cần hỏi thêm vài câu là có thể về, mọi người đều ngoan ngoãn hợp tác.

Lưu Lị thở phào gửi tin nhắn báo bình an cho mẹ mình, nói rằng mình sẽ về ăn trưa sớm thôi. Sau đó xếp hàng theo các đồng nghiệp, cùng chờ hỏi cung rồi về nhà. Cô ta nhìn mấy người đã được hỏi cung xong đang chuẩn bị ra khỏi công ty ở dưới lầu một cách hâm mộ.

Không ai muốn lúc mình đang chăm chỉ đi làm lại bị kéo vào một vụ án mạng đáng sợ như thế. Về nhà phải đi thắp hương mới được, vận may chẳng ra làm sao cả.

"Người tiếp theo." Viên cảnh sát đứng ở cửa hô, sau đó Lưu Lị thấy đồng nghiệp được thả ra.

Cô ta vội vàng hỏi: "Hỏi gì thế?"

"Không có gì." Đồng nghiệp bị gọi lắc đầu, nói: "Chỉ hỏi vài chuyện linh tinh như tình hình công ty với quan hệ của Chu Dương với ông chủ thế nào thôi."

Lưu Lị yên tâm, xem ra chuyện này được giải quyết thật rồi. Cảnh sát hỏi mấy câu này cũng chẳng khác gì hỏi cho có. Có lẽ hỏi xong là bọn họ được về nhà thật.

Nhớ sườn xào chua ngọt mẹ làm, Lưu Lị hơi đói bụng, chỉ mong nhanh đến lượt mình.

Mười phút sau, cô ta vào phòng. Trong phòng có ba người, hai viên cảnh sát trông khá quen ngồi trước bàn, còn một người khác ngồi trong góc. Lưu Lị liếc nhìn người nọ một cái, người nọ đang cúi đầu ghi chép như một viên cảnh sát bình thường không có cảm giác tồn tại.

"Chào cô Lưu."

Viên cảnh sát ngồi đối diện cô ta bắt đầu nói.

"Chúng tôi chỉ hỏi vài vấn đề đơn giản để tìm hiểu mối quan hệ giữa Nguyên Phi và Chu Dương thôi, cô đừng lo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!