"Đinh Nhất Ngôn!"
Vành tai bị nhéo xách lên, Đinh Nhất Ngôn kêu đau ngẩng đầu.
Mở mắt đã thấy khuôn mặt hung tợn của thầy dạy toán đang nhìn mình.
"Đang học mà nằm ngủ! Đinh Nhất Ngôn, em có nhớ điểm kiểm tra toán tháng trước của em là bao nhiêu không? Bài tập của em hôm qua mười bài làm sai hết chín bài!" Thầy dạy toán buông tai cậu ra, "Ngày mai gọi phụ huynh của em đến đây, tôi phải nói chuyện với bọn họ, cả tháng nay em học hành rất kỳ cục!"
"...! Bọn họ không rảnh."
"Em nói gì?" Thầy giáo quay đầu lại, hung hăng trừng cậu một cái.
"Không, em nói vâng, thưa thầy."
Mãi đến khi cậu luôn miệng cam đoan sẽ dẫn phụ huynh đến trường thì Đinh Nhất Ngôn mới thoát khỏi ma chưởng của thầy giáo.
Cậu xoa vành tai đỏ bừng của mình, thở dài, tối nay về nên giải thích với bọn họ thế nào đây? Mà, cho dù cậu có nói được thì bọn họ rảnh để tới được à?
Bọn họ bây giờ còn đang bận ly hôn kia kìa.
Sau khi ông già bị phát hiện nuôi gái ở ngoài thì chiến tranh trong nhà Đinh Nhất Ngôn chưa bao giờ dứt cả.
Mỗi ngày về nhà hai người bọn họ không cãi nhau thì đập đồ, Đinh Nhất Ngôn nhìn mà phát chán rồi, bây giờ cậu chỉ chờ hai người họ ly hôn, ly đi, ly lẹ lên! Như vậy mới được yên tĩnh.
Chuyện ba mẹ ở nhà sắp ly hôn, cậu không nói với ai cả, có thể nói với ai được? Ở trường cậu chẳng có mấy người bạn, trên mạng thì nhiều.
Gần đây cậu tham gia vào một nhóm trên mạng càng làm cậu không có thời gian với hiện thực, mỗi ngày đều chìm vào thế giới giả thuyết.
"Ngày nào về nhà cũng nghe bọn họ cãi nhau, phiền muốn chết!" Trên đường tan học, Đinh Nhất Ngôn cầm điện thoại nói chuyện với người bạn trên mạng.
[ Vậy thì đừng về.
]
"Không về thì đi đâu được?"
[ Trời đất bao la, chẳng lẽ không có chỗ nào cho cậu dung thân à? ]
"...! Cậu kêu tôi bỏ nhà đi?"
Lúc này, đối phương không trả lời.
Đinh Nhất Ngôn cầm điện thoại nhưng vẫn không có suy nghĩ gì khác trong đầu.
Cậu chạy đến cổng khu nhà, nhìn lên lầu bốn qua cửa sổ, căn nhà tối om, không có một ánh đèn nào.
Mấy ngày nay toàn như thế, bà già về nhà ngoại ở, ông già buổi tối cũng không về nhà.
Mỗi ngày chờ đón Đinh Nhất Ngôn chỉ có căn nhà trống rỗng lạnh như băng, không một bóng người.
Cậu nở nụ cười tự giễu, "Bỏ nhà đi? Hai người bọn họ đi trước rồi, làm gì đến lượt tôi?"
Đinh Nhất Ngôn chỉnh ba lô, nhấc chân bước vào hành lang tăm tối.
- ----
"Này, cẩn thận dưới chân."
Nhờ người đàn ông khoác áo blouse nhắc nhở kịp lúc, Ninh Tiêu mới không ngã sấp mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!