"Thấy không?"
Ninh Tiêu nói: "Tòa nhà này và giáo đường tuy cách một mặt đường cái, nhưng thật ra cũng không xa."
Lúc cậu nói điều này, mọi người đang đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng Chu Dương, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu đến từ phía sau cậu nhưng bóng lại không ở trong phòng.
"Tính khoảng cách, giáo đường cách tòa nhà này chỉ có 15 mét. Mà thánh giá trên đỉnh giáo đường và lầu năm của tòa nhà trông sẽ gần hơn một tí về mặt không gian, bởi vì chính giữa cả hai không có kiến trúc gì cản trở."
Ninh Tiêu ra hiệu bọn họ nhìn theo hướng tay cậu.
Đúng thế, cách đó không xa là cây thánh giá màu trắng đứng lặng một mình. Bởi vì không có xe cộ hay tường cổng gì cách trở, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn qua chỉ cảm thấy thánh giá bên kia gần ngay trước mắt. Mà thật ra không chỉ có thị giác bị đánh lừa, trong đó còn ẩn chứa một bí mật to lớn.
Mới vừa rồi, sau khi trở về văn phòng cùng với Từ Thượng Vũ, Ninh Tiêu vẫn luôn suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu được vụ án giết người trong phòng kín này.
Cậu đưa lưng về phía mọi người, giang hai tay ra, ánh mặt trời chiếu qua người cậu, cả người Ninh Tiêu như chồng lên cây thánh giá bên kia khiến cậu trông như người bị hiến tế trói trên giá.
"Giết người, một chuyện dễ dàng biết bao nhiêu. Chỉ cần trong lòng có suy nghĩ thì luôn có hàng ngàn, hàng vạn cách để g**t ch*t một người."
Ninh Tiêu quay đầu lại, nhìn Từ Thượng Vũ.
"Hai lần tôi đi ngang qua nơi này cùng Trương Vĩ Vĩ, nó nói nó thấy một con mèo đen bên dưới thánh giá. Ban đầu tôi không hiểu, nhưng mãi đến bây giờ tôi mới biết thứ mà nó thấy không phải là mèo đen, mà là sát ý và thù hận không thể giấu đi của con người."
Lục Phi và Triệu Vân bị phong cách văn nghệ đột ngột của cậu làm ngơ ngẩn, chỉ có Từ Thượng Vũ đi tới bên cạnh Ninh Tiêu, đứng song song với cậu, cùng cảm nhận ánh mặt trời v**t v* phía sau lưng, hắn nhìn về phía thánh giá, nhìn cái bóng quanh quẩn bên cạnh, cười theo.
"Không, có lẽ Vĩ Vĩ thấy mèo đen thật, một điềm xấu mang theo cái chết."
Thời gian trở về trong phòng họp.
Trước mặt mọi người, Từ Thượng Vũ chỉ vào màn hình chiếu nói là hung khí, không thể không nói, hắn đã mê hoặc được rất nhiều người. Sau một khoảng yên tĩnh, người thông minh nghĩ rằng mình bị lừa, đang định trách cứ viên đội trưởng nọ vì sao lại trêu đùa bọn họ như thế.
Từ Thượng Vũ lại nói: "Hung khí, không nhất thiết phải là thứ gì sắc bén như trong ấn tượng của mọi người. Theo tôi, chỉ cần là thứ có thể giết người, cho dù chỉ là một trang giấy trắng, một sợi tơ, thậm chí là một hơi thở cũng có thể gọi là hung khí. Mà hung khí trong vụ án này là một căn phòng — văn phòng của Chu Dương."
Văn phòng của Chu Dương, Chu Dương bị văn phòng của mình g**t ch*t? Đúng là không thể tin nổi.
"Mời các vị nhìn kỹ vào bức ảnh này, tuy nó chỉ đơn giản là đường thẳng và con số, nhưng nó chứa bí mật trong cái chết của Chu Dương. Thay vì nói nó là hung khí, chẳng thà nói nó là chứng cứ. Nhìn xem, đoạn thẳng dài tượng trưng cho tòa nhà chúng ta đang đứng, mà đoạn ngắn là giáo đường."
"Tòa nhà và giáo đường cách nhau 15 mét, mà khoảng cách dọc giữa tòa nhà và thánh giá trên đỉnh giáo đường là 10 mét. Mấy ngày trước, trời nắng đẹp, cũng khoảng vào lúc này, con nhà tôi mỗi lần đi ngang qua con đường này đều thấy một con mèo nằm dưới thánh giá."
Mèo? Mọi người lại hoang mang, cái này liên quan gì đến con mèo?
Từ Thượng Vũ cười.
"Tạm bỏ con mèo qua một bên, chúng ta nói đến cái chết của Chu Dương. Một người ở trong văn phòng mình dù có bất cẩn thế nào cũng sẽ không đến nỗi ngã xuống lầu. Cho dù cửa sổ có đang mở rộng đủ để một người trưởng thành ngã xuống thì có lan can cản lại, có tâm lý sợ độ cao, người bình thường sẽ khó để ngã xuống như thế, nhưng Chu Dương lại khác."
"Hắn không tự sát."
"Cũng không hẳn là tai nạn."
"Mà là một vụ mưu sát ẩn dưới lốt tai nạn."
Từ Thượng Vũ vỗ tay ý bảo mọi người tập trung vào mình. Hắn đứng bên góc phòng họp, ở đó có một cái giá sách.
"Ví dụ tôi đang muốn lấy một quyển sách. Vốn nó được đặt ở hộc này, chỉ cần tôi giơ tay lên là có thể lấy được." Hắn nói xong, lấy một quyển sách trên giá xuống. "Nhưng nếu quyển sách này bị dời đi chỗ khác thì sao?"
Từ Thượng Vũ đứng trên ghế, đặt sách lên nóc giá sách. Ở đó, hắn đứng dưới đất thì khó mà lấy được, nhưng nếu nhón chân rướn người lên một chút thì hình như cũng có thể chạm tới.
"Giống như mọi người đang thấy, ở độ cao này, nếu tôi muốn lấy quyển sách thì phải cố nhón chân lên, cả người sẽ nghiêng về phía trước. Mà vào lúc này, tôi chỉ chú ý đến quyển sách chứ không để ý được xung quanh có gì không ổn."
Từ Thượng Vũ nói: "Ví dụ như lúc này bên cạnh không phải là vách tường mà là cửa sổ sát đất đang mở. Ví dụ như tôi đang chống lên lan can để lấy quyển sách này. Vậy thì nếu lan can bị ai đó giở trò, không thể đỡ được sức nặng của một người trưởng thành. Thì tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!