Chương 38: (Vô Đề)

Lúc đó Từ Thượng Vũ đang đứng trước cửa sổ nói chuyện với Ninh Tiêu, tầm mắt cũng đảo đến đường cái phía dưới.

Cho nên không bao lâu sau hắn đã thấy Trương Vĩ Vĩ chạy băng qua đường. Hắn còn thấy Vu Mạnh đuổi theo phía sau Trương Vĩ Vĩ, lúc ấy không hiểu sao lại thấy không yên, cũng không để ý đến Ninh Tiêu đang nói gì.

Sau đó thấy người xuất hiện phía bên kia cánh cửa, hắn đứng thẳng người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người nọ. Gần như cùng lúc đó, người đứng trước cửa giáo đường cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Tầm mắt hai bên chạm nhau, một bên đầy ý cười, một bên đầy sát khí.

Ninh Tiêu cũng để ý thấy thái độ Từ Thượng Vũ thay đổi, nhưng đứng ở góc của cậu, tầm mắt bị cản trở nên không thấy được người phía giáo đường, cậu đang định hỏi Từ Thượng Vũ, chưa kịp mở miệng đã thấy viên cảnh sát trước mặt mình đột ngột trừng to mắt, đôi tay nắm lan can trước cửa sổ gồng lên khiến thanh sắt muốn biến dạng.

Ngay lúc đó, Từ Thượng Vũ thấy người nọ nở một nụ cười trào phúng, cúi đầu dùng một tay ôm đứa nhỏ trước mặt vào lòng, sau đó xoay lưng đi vào trong.

"Hách Dã!"

Từ Thượng Vũ tức giận gầm lên, khi mọi người kịp phản ứng lại thì hắn đã đỡ lan can nhảy xuống!

Lầu năm đấy, hiện trường mới có người ngã mất mạng đấy!

Trái tim của Lục Phi và Triệu Vân đều muốn nhảy lên cổ họng, không kịp hô tiếng nào đã vội vàng chạy tới trước cửa sổ. Ngay cả Ninh Tiêu cũng hoảng sợ, đợi cậu tỉnh táo lại định nghiêng người ra xem Từ Thượng Vũ sống chết ra sao thì hai viên cảnh sát nọ đã chặn trước mặt cậu rồi. Cậu chỉ có thể leo lên ghế đứng nhìn xuống dưới.

Không nhìn thì thôi, nhìn rồi chỉ có thể giật mình. Từ Thượng Vũ vốn tưởng sẽ nát bẹp như thi thể vừa nãy, bây giờ đang đong đưa trên tường tòa nhà như Spider Man. Chỉ thấy hắn bám vào gờ tường giữa lầu năm và lầu bốn, sau đó bật người đáp lên mái che trước cửa tòa nhà, nhào lộn nhảy nhót, đáp xuống mặt đất cạnh Quý Ngữ Thu mà không hề có một vết trầy xước nào.

Quý Ngữ Thu bị người bay từ trên trời xuống làm cho ngơ ngẩn chưa kịp phản ứng lại, mà Từ Thượng Vũ cũng không hề th* d*c một hơi nào, chạy thẳng về phía giáo đường ở đối diện.

Ninh Tiêu biết đã có chuyện gì đó xảy ra, sau đó nhìn lại mới phát hiện Trương Vĩ Vĩ không thấy đâu, nhớ đến tiếng gầm lúc nãy của Từ Thượng Vũ, xâu chuỗi hết lại cũng đã đủ hiểu. Cậu rướn người ra ngoài cửa sổ hét xuống:

"Từ Thượng Vũ! Phía sau giáo đường có một con ngõ nhỏ, có xe ngừng sẵn ở đó!"

Cũng không biết Từ Thượng Vũ có nghe thấy không, nhưng thấy hắn đổi hướng chạy về phía con ngõ, hẳn là có nghe. Ninh Tiêu cũng nhảy xuống ghế chạy ra cửa, trước khi đi còn không quên dặn: "Đừng cho ai vào phòng này! Còn nữa, đừng cho bất kỳ ai ra khỏi đây, dù có là một con chuột cũng không được!"

Không kịp giải thích, cậu cũng vội vàng chạy xuống lầu.

Ninh Tiêu không có năng lực bay xuống như Từ Thượng Vũ, chỉ có thể chờ thang máy đi xuống, đợi khi cậu xuống đến nơi đã không thấy bóng Từ Thượng Vũ nữa.

"Điều mười người đi bao vây tòa giáo đường đó!" Ninh Tiêu hô, sợ lời nói của mình không đủ trọng lượng, nói thêm: "Đội trưởng Từ đang đuổi bắt tội phạm truy nã cấp độ một, toàn đội phối hợp!"

"Những người còn lại đừng đi đâu hết, ở lại đây phong tỏa hiện trường không cho bất cứ ai ra khỏi tòa nhà này, hung thủ đang ở bên trong!"

Câu cuối của Ninh Tiêu làm đội cảnh sát đang định xông lên vội ngừng lại, để vài người quay về canh gác.

Lúc Ninh Tiêu băng qua đường, thấy Vu Mạnh còn sững sờ đứng trước cửa giáo đường, tức giận nói: "Còn sững sờ ở đó làm gì nữa? Đuổi theo đi!"

"Tôi, tôi!" Vu Mạnh lắp bắp, ngắt quãng nói: "Người lúc nãy, lúc nãy … có súng!"

Cái gì?

Ninh Tiêu vừa mới tiêu hóa được thông tin này, còn chưa hết kinh ngạc đã nghe được tiếng súng ở cách đó không xa. Trong nước có rất ít người từng nghe tiếng súng nổ, bọn họ chỉ tưởng là tiếng pháo. Nhưng Ninh Tiêu thính tai nghe được tiếng này giống hệt như tiếng súng cậu nghe được ở câu lạc bộ lần trước. Chỉ ngạc nhiên vài giây, Ninh Tiêu lại tiếp tục đuổi theo.

"Có súng, nguy hiểm lắm! Cậu còn không mặc áo chống đạn nữa!" Vu Mạnh còn hô to ở phía sau.

Áo chống đạn cái gì, không thấy Từ Thượng Vũ đi tay không luôn hả, giờ phút nào rồi mà còn quan tâm nhiều thứ như thế! Huống chi —

Ninh Tiêu quẹo vào con ngõ nhỏ, quả nhiên cậu vừa đến là tiếng súng cũng ngừng.

Đúng như Từ Thượng Vũ nói, nếu Hách Dã muốn đấu trí với cậu thì sẽ không dùng vũ khí trước mặt cậu! Ninh Tiêu cười lạnh tiếp tục đuổi theo. Không lợi dụng điểm yếu của kẻ địch là ngu! Cậu chạy thẳng trong con ngõ nhỏ, không hề sợ bị súng bắn tỉa nhắm vào đầu, trong lòng cậu bây giờ chỉ lo cho Từ Thượng Vũ. Đừng có bị xử lý luôn đấy.

Vòng qua lối rẽ cuối cùng, Ninh Tiêu vừa đến đã thấy Từ Thượng Vũ, hắn đang nhìn theo một chiếc xe kéo rèm che đã chạy đi xa, lấy điện thoại ra gọi.

"Chú ý chiếc xe có biển số X99889."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!