"Hai mặt cửa sổ giao nhau một góc 60 độ, chiều cao căn phòng khoảng 3 mét 8, rộng 40 mét vuông."
"Cửa sổ có thể mở ra, có lan can bảo vệ."
Sau khi Nguyên Phi đi, đội cảnh sát kiểm tra hết căn phòng, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào dù là kết cấu không gian hay đồ nội thất trong phòng.
Ninh Tiêu nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn vị trí nạn nhân đã ngã xuống. Lan can ở đó đã hỏng, cũng vì nó nên nạn nhân mới rơi xuống.
Từ Thượng Vũ đang ngồi dưới đất cẩn thận quan sát phần lan can gãy.
"Tạm thời có thể thấy rằng không có dấu vết bị người ta cố tình phá hỏng, trông giống bị rỉ sét hơn. Dựa vào tư thế khi nạn nhân rơi xuống, lúc ấy có lẽ hắn đang dựa vào lan can, lan can gãy nên mới ngã ra sau, sau đó trở thành tư thế chúi đầu xuống đất, mất mạng ngay lập tức."
"Không." Ninh Tiêu phủ nhận: "Nếu chỉ là ngã ra sau bình thường, với độ cao năm tầng lầu thế này thì khi rơi xuống đất hẳn là đầu và xương cổ tiếp xúc với mặt đất trước. Nhưng mà nhìn hiện trường, nạn nhân có vẻ là đầu chạm đất. Từ đó có thể đoán được khi vừa rơi xuống, nửa người trên của hắn đã nghiêng về phía trước."
"Nghiêng về phía trước?" Lục Phi bên cạnh nói: "Là thế này hả?"
Hắn giang tay ra tạo ra tư thế ngã người về trước.
"Như thế không phải là nghiêng cả nửa người ra ngoài cửa sổ à?" Lục Phi nói: "Người bình thường ai lại làm thế bao giờ? Chẳng lẽ là tự sát thật?"
Ninh Tiêu không trả lời, cậu bước tới trước vài bước, đứng ở chỗ Chu Dương ngã xuống. Độ cao năm tầng, tính thêm cả sảnh và bậc thang ở lầu một thì đã cách mặt đất mấy chục mét, khi đứng ở chỗ này, gió lạnh ập thẳng vào mặt, nhìn xuống dưới còn thấy hoa mắt chóng mặt. Ninh Tiêu hơi sợ độ cao, cậu lảo đảo, Từ Thượng Vũ bên cạnh vội vàng đứng dậy kéo cậu lại.
"Tôi không sao." Ninh Tiêu vẫy tay, lại thử nghiêng tới trước xem xét phía ngoài cánh cửa sổ.
Trên lối đi bộ cách mấy chục mét, vết máu đỏ tươi trên đất còn chưa khô, thi thể của Chu Dương được phủ vải trắng đặt sang một bên, mùi máu tươi dường như cũng quấn quanh bên chóp mũi. Đứng ở vị trí vừa mới cướp mất sinh mệnh của một người, Ninh Tiêu nhắm mắt lại, nghiêng cả nửa người tới trước, lung lay, lảo đảo, giống như giây tiếp theo sẽ rơi xuống dưới.
Một đôi tay đưa đến giữ chặt cậu lại.
"Cậu làm gì đấy?" Từ Thượng Vũ hô lên, vội vàng kéo Ninh Tiêu ra khỏi chỗ đó.
Hai người cùng ngã ra sau, nặng nề va vào cái bàn làm việc phía sau lưng. Từ Thượng Vũ đỡ sau lưng Ninh Tiêu rên một tiếng, cái lưng nện mạnh vào cạnh bàn.
"Đội trưởng!"
"Ninh Tiêu!"
Lục Phi và Triệu Vân đều hô lên.
"Không sao." Từ Thượng Vũ kéo người về, một tay tự đỡ mình và cái lưng lúc nãy va vào cạnh bàn, hắn vừa cắn răng vừa trừng Ninh Tiêu.
"Chơi vui lắm hả? Cậu có biết vừa nãy suýt nữa là cậu ngã xuống rồi không?"
Ninh Tiêu bị mắng, một lúc lâu vẫn không nói tiếng nào mà là thẫn thờ nhìn chỗ Chu Dương đã ngã xuống, không biết đang nghĩ gì.
"Từ Thượng Vũ." Một lúc thật lâu sau cậu mới khẽ nói: "Biết gì không, hôm nay trời nắng."
Từ Thượng Vũ ngạc nhiên.
"Thời tiết rất đẹp, nắng cũng rất to." Ninh Tiêu tiếp tục nói: "Ánh sáng rực rỡ, vừa nãy tôi đứng đó cũng phải nhắm mắt lại."
"Thì chứng tỏ được điều gì?"
Cậu đứng dậy, đôi mắt đen láy nhìn mọi người, "Điều này chứng tỏ Chu Dương không phải tự sát."
Ánh nắng chói chang khiến người đứng trước cửa sổ phải nhắm mắt lại, độ cao năm lầu thế này không có thứ gì có thể che chắn, nhìn thẳng về hướng đông, ánh mặt trời cũng vô cùng mãnh liệt. Trong khoảnh khắc cửa sổ mở ra, nghiêng người xuống, ai cũng sẽ nhắm mắt lại theo bản năng. Mà mắt Chu Dương lại mở to ra, thậm chí khi rơi xuống còn vì bị ép quá mạnh mà văng tròng mắt ra ngoài.
Điều này chứng tỏ hắn rơi xuống một cách bất ngờ, không kịp nhắm mắt lại.
Ninh Tiêu nói ra câu này, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Lục Phi nuốt nước bọt, khàn giọng: "Nhưng mà trợ lý của Chu Dương nói trước khi chúng ta vào phòng thì không còn ai đến nữa mà? Từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình Chu Dương ở trong phòng, nếu không phải là tự sát thì là gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!