Khi xe cảnh sát ào ào chạy đến thì Ninh Tiêu và Trương Vĩ Vĩ đã được người đi đường đỡ ngồi tránh sang một bên.
Trương Vĩ Vĩ ngoài bị hoảng sợ ra thì không sao cả, mà Ninh Tiêu lại bị thương chân trái vì bị người rơi xuống đó va phải, không gãy xương đã may rồi. Trong lúc ngồi chờ cảnh sát đến, Ninh Tiêu nghe tiếng bàn tán của người xung quanh cũng biết được thân phận của người chết.
Chu Dương, quản lý bộ phận nhân sự của công ty nào đó trên tầng năm của tòa nhà này, 28 tuổi, tuần trước mới vừa đính hôn, vợ đẹp, sự nghiệp thành công, đang là lúc thành công nhất trong đời, nhưng mà lúc này hắn lại rơi từ trên trời xuống kết thúc sinh mạng.
Đến cùng xe cảnh sát còn có một người quen, người nọ thấy Ninh Tiêu ngồi một bên dính đầy vết máu, dở khóc dở cười.
"Sao mà lúc nào có án mạng cũng thấy cậu thế, Ninh Tiêu? Cậu quen biết gì với thần chết à?" Quý Ngữ Thu đi theo xe cảnh sát đến thấy Ninh Tiêu thì trêu chọc.
Không biết có quen biết gì với thần chết không, nhưng mà bị một tên ôn thần bám lấy thì có. Ninh Tiêu gật đầu chào pháp y Quý: "Có thể kiểm tra cậu nhóc này giúp tôi được không? Vừa nãy bị hù sợ, kiểm tra xem có để lại chấn thương tâm lý không."
Quý Ngữ Thu gật đầu, "Tôi kêu cấp dưới kiểm tra cho hai người, lát nữa nói tiếp."
Nói xong thì đi thẳng đến chỗ thi thể, cẩn thận kiểm tra. Người vây xem xung quanh đã bị dây cảnh giới ngăn lại ở ngoài, mà thi thể bị mấy viên cảnh sát vây xung quanh để cản trở tầm mắt của người ngoài. Ninh Tiêu vì thân phận đặc biệt nên không bị đuổi đi, có thể ôm Trương Vĩ Vĩ ngồi một bên chờ.
"Xin chào, tổ trưởng kêu tôi đến kiểm tra vết thương cho anh."
Ninh Tiêu đang nhìn Quý Ngữ Thu kiểm tra thi thể thì một thanh niên trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đi tới chỗ cậu. Ninh Tiêu đã gặp người này một lần rồi, vụ án ở câu lạc bộ lần trước cũng là thực tập sinh này đi theo Quý Ngữ Thu. Tên là gì ấy nhỉ? Quý Ngữ Thu gọi cậu ta là đầu heo, họ Chu à?
Trong lúc suy nghĩ, thanh niên nọ đã nâng chân Ninh Tiêu lên, cảm giác đau đớn đột ngột ập tới làm Ninh Tiêu hô lên một tiếng. Thực tập sinh nọ áy náy nói: "Xin lỗi, xin lỗi! Bởi vì bình thường chỉ kiểm tra thi thể nên quên mất. Tôi nhẹ tay hơn chút, anh không sao chứ?"
Ninh Tiêu cắn răng nhịn, vừa nãy đau thật nhưng mà đau rồi lại thoải mái hơn trước nhiều.
"Chỉ bị va chạm nên trật một chút thôi, tôi chỉnh lại cho anh thông mạch máu, không bị thương đến xương, may đấy." Thanh niên giải thích như thế.
"Đừng khách sáo." Ninh Tiêu nhìn cậu ta, "Tôi chỉ lớn hơn cậu vài tuổi."
"Hả? Nhưng mà anh là cố vấn đặc biệt trong cục."
"Một thân phận bình thường mà thôi, cậu gọi tôi là Ninh Tiêu là được rồi."
"Ninh Tiêu." Thanh niên gọi tên của cậu, cười e lệ, còn dễ ngượng ngùng hơn con gái nữa. "Tôi, tôi tên là Vu Mạnh, ba tôi họ Vu, mẹ tôi họ Mạnh nên mới đặt tên này cho tôi. Rất vui được gặp anh, tôi sùng bái anh đã lâu rồi, anh không biết đâu, mấy vụ án trước của anh …"
"Vu Mạnh." Ninh Tiêu vội vàng ngắt lời cậu ta, nếu không thì không biết thanh niên này muốn nói đến bao giờ nữa. "Cậu kiểm tra cho cậu nhóc này giúp tôi, không biết nó có vấn đề gì không."
Lúc này Vu Mạnh mới ngừng miệng để kiểm tra cẩn thận cho Trương Vĩ Vĩ. Cậu ta kéo mí mắt của cậu nhóc lên, sau đó lại xem lưỡi, cuối cùng là thử nghe mạch.
"Tâm trạng hỗn loạn, nhịp tim tăng nhanh, bị hoảng sợ thôi, cụ thể hơn thì phải đưa đến bệnh viện khám kỹ, không bị thương gì cả. Xin lỗi, tôi cũng không phải bác sĩ chuyên ngành, kêu tôi nghiệm thi thì còn được, chứ tôi không giỏi khám bệnh lắm." Vu Mạnh nhìn Ninh Tiêu bằng vẻ mặt xin lỗi.
Ninh Tiêu lắc đầu ý bảo không cần phải để ý. Đúng lúc này, Quý Ngữ Thu đã xong bước kiểm tra sơ bộ đang đi đến.
"Người này đập đầu xuống đất, xương sọ nứt vỡ, xương cổ gãy nghiêm trọng, gần như là chết ngay tại chỗ khi vừa rơi xuống." Quý Ngữ Thu lau mấy thứ màu trắng nhìn như não người trên tay, nói: "Nhưng mà cũng may là quá trình tử vong rất nhanh, thần kinh gần như không kịp truyền cảm giác đau, không đến nỗi là chết một cách đau đớn."
"Rơi từ trên cao xuống nên mới chết à?"
"Nguyên nhân tử vong là thế, nhưng mà cụ thể là tai nạn hay mưu sát." Quý Ngữ Thu ngẩng đầu nhìn lên lầu, "Thì còn phải chờ người chuyên nghiệp tới để phân tích. À, suýt nữa quên mất, trước mặt tôi còn một vị thám tử đại tài nữa mà. Sao rồi, có nặng không?"
Ninh Tiêu lắc đầu, "Tôi không sao, nhưng cậu nhóc này …" Cậu nhìn xuống Trương Vĩ Vĩ trong lòng mình, cậu nhóc hoảng sợ ngơ ngẩn một lúc rồi ngất đi, ngoài hít thở ra thì không còn phản ứng gì khác nữa.
Quý Ngữ Thu nhìn Trương Vĩ Vĩ, đau lòng, "Cha mẹ mới vừa có chuyện, bây giờ còn gặp chuyện thế này nữa. Chắc chắn phải đưa cậu nhóc đi trị liệu tâm lý, nếu không thì để lại ảnh hưởng lớn lắm."
Ninh Tiêu mới vừa chuẩn bị nói thì một chiếc xe cảnh sát chạy như bay đến, dừng cái "két" trước mặt bọn họ. Tay lái đánh một vòng điêu luyện gần như cọ sát qua người Vu Mạnh. Vu Mạnh còn chưa kịp sợ hãi thì cửa xe đã bật mở, một người nhảy ào ra khỏi xe chạy đến chỗ Ninh Tiêu.
"Cậu bị thương? Có nặng không? Vĩ Vĩ sao rồi, chỉ ngất thôi à?"
Từ Thượng Vũ hỏi liên tục, Ninh Tiêu chưa kịp trả lời câu nào đã bị hắn s* s**ng từ trên xuống dưới. Sờ thấy Ninh Tiêu không bị gãy xương mới thở phào nhìn xuống chân trái của cậu.
Vu Mạnh vội nói: "Không gãy xương! Chỉ có bầm tím với trầy da thôi, nạn nhân không va hẳn vào Ninh Tiêu, chắc là phần thân thể sau khi rơi xuống đất b*n r* đập trúng anh ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!