Một tiếng hét vang lên đánh thức người đang ngủ.
Ninh Tiêu mở mắt ra, mồ hôi lạnh thấm ướt tấm đệm sau lưng. Cậu nằm trên giường, ánh mắt mơ màng nhìn lên trần nhà một lúc lâu, bên tai nghe tiếng đóng mở cửa ở phòng bên cạnh. Dường như có người ra phòng khách lấy thứ gì đó rồi quay lại.
Chờ đến khi tỉnh táo lại, Ninh Tiêu cuối cùng cũng nghe rõ được tiếng động ở phòng bên. Có tiếng khóc của trẻ con, còn có tiếng an ủi của Từ Thượng Vũ. Cậu đẩy cửa ra ngoài thấy đèn phòng khách đang sáng, mà cửa phòng Trương Vĩ Vĩ đang nửa khép nửa mở, loáng thoáng có thể thấy cậu nhóc đang trốn trong chăn khóc.
Ninh Tiêu nhẹ nhàng đi tới bên cửa, không vào quấy rầy một lớn một nhỏ bên trong.
Trương Vĩ Vĩ vùi đầu vào trong chăn, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở đứt quãng kèm thêm tiếng nấc nghẹn ngào, có thể thấy cậu nhóc khóc thảm thiết thế nào. Trương Vĩ Vĩ như thế khác hẳn với cậu nhóc đấu võ miệng với Từ Thượng Vũ lúc chiều. Mà Từ Thượng Vũ đang ngồi một bên nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu nhóc.
Không có những câu an ủi, trấn an như trong tưởng tượng, cách an ủi người khác của cảnh sát Từ mang chất rất riêng.
"Đừng khóc nữa, đàn ông con trai, chỉ biết khóc thì sau này ai thèm làm vợ của con nữa?"
"Huhu, con không cưới vợ đâu …"
"Không cưới vợ? Chẳng lẽ con muốn gả đi à?" Từ Thượng Vũ bật cười.
"Con không cưới vợ, con cũng không thích con trai." Giọng Trương Vĩ Vĩ vẫn nghẹn ngào, "Con gái ở trường đều sợ con, con trai thì cười nhạo con. Bọn họ nói ba con là tội phạm giết người, con cũng là tội phạm giết người trời sinh, sau này cũng sẽ giết vợ mình. Con không cưới vợ đâu, con không muốn giết vợ."
Từ Thượng Vũ nghe thế, im lặng.
"Trương Vĩ Vĩ, người ta nói con là cái gì thì con là cái đó à? Cuộc đời con phụ thuộc vào người khác hay là tự con quyết định nên đi đường nào?"
Hắn đưa tay xoa đầu cậu nhóc, "Đừng quan tâm người xung quanh nói gì, cuối cùng chỉ có con mới có thể quyết định mình sẽ trở thành người như thế nào. Giống chú này, trước đây ai cũng cho rằng chú không thể trở thành cảnh sát được, cuối cùng chú cũng được làm cảnh sát hình sự đấy thôi? Bây giờ nghĩ lại có đôi khi chú còn muốn chạy tới trước mặt đám nhóc lúc đó, cầm huy hiệu cảnh sát múa may quay cuồng."
Từ Thượng Vũ tự giễu, nói: "Không phải con cứ nói chú ngốc nghếch à, ngốc như chú mà còn có thể làm cảnh sát, thằng nhóc thiên tài như con sao có thể có thành tựu thấp hơn chú được?"
Cho dù thoạt nhìn có thông minh thế nào thì chung quy vẫn là một đứa trẻ mới mười một, mười hai tuổi, Trương Vĩ Vĩ ngây thơ nghe Từ Thượng Vũ nói.
"Nhưng mà ba con …"
"Đúng thế, là người đã giết mẹ con." Không hề kiêng dè đề tài này như những người khác, Từ Thượng Vũ đi thẳng vào vấn đề: "Nhưng mà chú nói với con rồi đấy, ba con ngu ngốc, ông ta yêu con nhưng lại chọn sai cách, bị người khác dụ dỗ cho nên mới tạo thành thảm kịch thế này. Nhưng mà dù cho ông ta có làm cái gì thì ông ta vẫn yêu con, mãi cho đến thời khắc cuối cùng vẫn thế.
Con có hận ông ta không?"
Trương Vĩ Vĩ mơ màng lắc đầu.
"Con không biết, ông ấy yêu con, nhưng ông ấy cũng g**t ch*t mẹ con."
Bất ngờ thay, Từ Thượng Vũ lại nói điều này với một đứa trẻ: "Vĩ Vĩ, người g**t ch*t mẹ con không chỉ có ba con mà còn có một người khác nữa, con biết là ai không?"
"Ai? Còn ai nữa?" Trương Vĩ Vĩ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đỏ bừng chứa đầy cảm xúc mãnh liệt nhìn chằm chằm Từ Thượng Vũ.
"Có một người, hắn làm rất nhiều chuyện xấu, cũng châm ngòi dụ dỗ mọi người làm các loại chuyện xấu. Hắn trốn phía sau bức màn điều khiển rất nhiều người, ép bọn họ làm chuyện mình vốn không muốn làm, còn lấy đó làm đắc ý. Ba con cũng bị hắn dụ dỗ mới quyết tâm ra tay giết mẹ con." Từ Thượng Vũ dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra điều này, mà cũng chỉ có chính hắn mới biết được trong khi nói những lời này, hắn đã cố gắng kiềm chế như thế nào mới không tỏa đầy sát khí ra ngoài.
"Các chú chưa bắt được hắn à?" Trương Vĩ Vĩ vội vàng hỏi.
"… Chưa."
"Tại sao chưa đi bắt hắn?"
"Bởi vì hắn rất thông minh, cực kỳ thông minh, mà chú Từ của con không thông minh được như thế." Từ Thượng Vũ nói xong, hơi chua xót, "Cho nên chỉ có thể đứng nhìn hắn phạm tội rồi lại bó tay chẳng còn cách nào khác."
Trương Vĩ Vĩ nghe vậy, tức giận quên cả khóc.
"Chú ngốc như thế sao mà làm được cảnh sát hay thế?"
Từ Thượng Vũ cũng cười, "Đoán xem? Nếu không thì chờ con lớn lên rồi thay chỗ chú này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!