Chương 34: (Vô Đề)

Ngay lúc Ninh Tiêu giật mình há miệng thì cặp "cha con" bên cạnh đã bắt đầu một cuộc đối thoại kỳ cục.

"Tiểu Vĩ, con vẫn gọi là chú, bao giờ con chịu gọi một tiếng "ba" là ba đã thỏa mãn rồi."

"Ba con chết rồi, chú muốn đi theo à?" Trương Vĩ Vĩ không biến sắc nói.

"Cũ không đi thì mới không tới, làm người phải nghĩ thoáng một chút."

"Con đã thấy mình thoáng lắm rồi." Trương Vĩ Vĩ nhìn Ninh Tiêu, "Từ khi biết chú thích đàn ông, chỉ cần chú không ra tay với con thì có dẫn một dì nam nào về con cũng không để ý."

"… Vĩ Vĩ, thật ra chú kén chọn lắm, không phải ai cũng lọt được vào mắt chú đâu."

"Vậy thì "dì" này là một trong số những người lọt vào mắt chú à?" Trương Vĩ Vĩ nói: "Ở nhà chú nửa tháng, đây là lần đầu tiên con thấy chú muốn dẫn người khác về nhà đấy."

Lúc này Ninh Tiêu cuối cùng cũng ngắt lời, "Sao nhóc biết tôi muốn cùng về nhà?"

"Ba lô." Trương Vĩ Vĩ nói: "Tầm này một người đàn ông ra đường lại xách theo một cái ba lô du lịch, còn nhét bàn chải đánh răng vào túi bên ngoài nữa."

Ninh Tiêu nhìn cậu nhóc, cười. "Nhóc rất thông minh."

"Cảm ơn, con biết."

Từ Thượng Vũ ngồi một bên nghe cuộc đối thoại của hai người họ, ngắt lời: "Ai nói nhất định là cậu ấy phải theo chú về nhà, biết đâu là đi du lịch thì sao?"

"Không thể nào!" Hai người đồng thanh trả lời.

Trương Vĩ Vĩ giành nói: "Chuyến xe đường dài cuối cùng bây giờ đã khởi hành rồi."

"Vậy cũng có thể là chú mới vừa đi đón cậu ấy về."

"Hôm nay trời mưa, bến xe ở ngoại ô." Trương Vĩ Vĩ trợn trắng mắt, "Xe của chú không bị dính chút xíu bùn nào hết, không thể vừa về từ bến xe được."

"Vậy thì cũng có thể …"

"Đủ rồi." Hai người lại đồng thanh.

Trương Vĩ Vĩ: "Đừng xem con như đứa ngốc thế!"

Ninh Tiêu: "Đừng để trẻ con cũng phải khinh thường anh."

Từ Thượng Vũ phẫn nộ, sau một lúc lâu lại không kiềm nổi, nói: "Ninh Tiêu, tôi thấy thằng nhóc này cực kỳ giống cậu, có thể nào thật ra nó là con rơi của cậu không?"

"Câm miệng!" X2.

Sau khi bị hai người một lớn một nhỏ quát, Từ Thượng Vũ cuối cùng cũng yên lặng, ngoan ngoãn lái xe. Dọc theo đường đi kế tiếp, Ninh Tiêu từ đầu đến cuối đều quan sát Trương Vĩ Vĩ. Cậu cảm thấy đứa trẻ này có chỗ nào đó khác hẳn với lần trước cậu gặp. Lần đầu khi gặp nó ở trước cửa tiệm sách, trong tay Trương Vĩ Vĩ cầm một viên gạch, trên người toát ra vẻ quật cường giống như cả thế giới đều là kẻ thù của nó, mà nó còn muốn đồng quy vu tận với cả thế giới.

Lúc này gặp lại, tuy rằng Trương Vĩ Vĩ vẫn im lặng như trước, cũng gầy yếu hơn nhiều, nhưng hơi thở tuyệt vọng trước đây đã biến đi đâu mất rồi.

Ninh Tiêu nhìn Từ Thượng Vũ thỉnh thoảng đấu võ miệng với Trương Vĩ Vĩ, nghĩ thầm, người này sử dụng phép thuật gì mà có thể biến một đứa trẻ vừa mất cha mất mẹ thành như thế này. Ít nhất thì thoạt nhìn tâm lý của Trương Vĩ Vĩ rất bình thường, không lầm đường lạc lối.

"A, mèo." Trương Vĩ Vĩ bỗng hô lên, Ninh Tiêu nhìn theo tầm mắt của cậu nhóc, chỉ thấy một tòa giáo đường xuất hiện trước mặt, còn có giá chữ thập trắng nõn trên đỉnh.

Mèo đâu ra?

Ninh Tiêu quay lại nhìn cậu nhóc, chỉ thấy nó áp sát vào cửa kính xe, lưu luyến nhìn tòa giáo đường nọ.

"Ở đó có một con mèo đen." Trương Vĩ Vĩ thấy cậu để ý đến mình, vẫy tay nói: "Một con mèo đen lớn thật lớn, mỗi ngày ngồi xe đi ngang qua con đều thấy nó ngồi đó. Chắc chắn là mèo giáo đường nuôi."

Giáo đường nuôi mèo đen?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!