Từ sau vụ án ở câu lạc bộ, Ninh Tiêu xem như đã quen với đội cảnh sát của thành phố Lê Minh, cộng thêm tiếng vang sau khi phá vụ án nọ, tin tức đội cảnh sát mời được một vị thần thám lan nhanh chưa từng thấy.
Bây giờ, phàm là người chú ý đến những vụ án hình sự ở thành phố đều biết đội cảnh sát của bọn họ có một cố vấn đặc biệt, không chỉ giúp đỡ đội cảnh sát mà dường như cậu còn vốn là một tác giả tiểu thuyết trinh thám. Tin này vừa lọt ra ngoài, tất cả những người thích trinh thám ở thành phố Lê Minh đều sôi trào.
"Cơ hội đấy, cơ hội tốt đấy!"
Biên tập đang nói chuyện với Ninh Tiêu nói: "Thừa dịp này tuyên truyền đi, tái bản mấy quyển sách lúc trước nữa, chắc chắn sẽ bán chạy lắm."
Bản thân Ninh Tiêu lại không hứng thú cho lắm.
"Viết gì giờ? "Tác giả tiểu thuyết trinh thám tự biên tự diễn, kẻ được gọi là thần thám thật ra lại là tội phạm". Biểu ngữ đủ nổi bật chưa?"
"Ai lại nói thế? Ninh Tiêu, cậu đừng nhạy cảm như thế." Biên tập không tán thành, nói: "Cậu dùng năng lực của mình giúp cảnh sát phá án, chưa khen cậu thì thôi sao lại tạt nước bẩn lên người cậu được?"
"Cũng chưa chắc là oan đâu." Ninh Tiêu thì thầm.
"Hả? Cậu nói gì?"
"Không có gì. Chuyện tái bản sách tôi giao cả cho anh, đấy là nghề của anh, tôi không có ý kiến." Cuối cùng cậu vẫn lựa chọn thỏa hiệp, Ninh Tiêu giao toàn quyền tái bản sách cho biên tập. Dù sao thì bán sách mới là cần câu cơm của cậu, cậu không thể từ chối lời đề nghị của dân trong nghề được.
"Vậy mới sáng suốt. Phải rồi! Ninh Tiêu, bản thảo tuần trước cậu còn chưa gửi cho tôi, cậu —"
Tút —
Không đợi biên tập nói xong, Ninh Tiêu thẳng tay tắt máy, lưu loát đăng xuất tắt máy tính. Động tác liền mạch, trôi chảy, rõ ràng không phải là lần đầu tiên cậu làm như thế. Dùng log out độn né biên tập hối bản thảo, ban đầu cậu còn thấy hơi áy náy, đến bây giờ đã quá quen tay rồi, tốc độ nhanh như chớp.
Nhưng mà biên tập rõ ràng là sẽ không buông tha cậu dễ dàng như thế.
Máy tính vừa tắt chưa được một phút, điện thoại lại vang lên. Ninh Tiêu nhìn cái tên hiện trên màn hình — ma đầu giục bản thảo. Cậu ngập ngừng một giây, sau đó vớ lấy tờ báo đi thẳng vào phòng vệ sinh. Bây giờ cậu rất cần suy nghĩ, nghĩ xem làm thế nào để tiếp tục tránh né biên tập giục bản thảo, làm sao giải quyết tình trạng bí ý tưởng lúc này.
Ngồi trong nhà vệ sinh, tiếng chuông liên hồi của điện thoại nhỏ lại hẳn, chờ Ninh Tiêu vất vả nặn ra được một chút linh cảm, chuẩn bị đi ra tìm giấy viết lại thì chuông điện thoại lại vang lên. Mà lúc này còn kéo rất dài, cứ như Ninh Tiêu mà không bắt thì người bên kia sẽ không ngừng vậy.
Vô cùng bất đắc dĩ, Ninh Tiêu chỉ có thể buông tờ giấy ghi chú lại linh cảm, nghe điện thoại.
"A Mặc, anh có biết bốn chữ "mổ gà lấy trứng" viết thế nào không?"
"A Mặc là ai?" Nhưng mà giọng nói truyền đến từ trong điện thoại có vẻ trêu chọc, "Người tình nhỏ của cậu à? Làm sao, dục cầu bất mãn?"
"…" Nghe thấy cái giọng điệu châm biếm này, Ninh Tiêu biết ngay người gọi đến là ai. Cậu nhìn lại thông báo trên màn hình, xác nhận rằng cậu chưa từng lưu số của đối phương, mà cũng chưa từng cho hắn số của mình. Đương nhiên là cũng không ngoại trừ việc đó là hành động mất lý trí nào đó biến mất nhờ chứng mất trí nhớ gián đoạn của cậu.
"Từ Thượng Vũ, anh lấy số điện thoại của tôi từ cục cảnh sát đấy à?" Giọng Ninh Tiêu đầy hờn dỗi: "Anh bảo vệ sự an toàn của người dân như thế à? Đấy là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của công dân."
"Không phải xâm phạm mà là bảo vệ." Từ Thượng Vũ gọi được điện thoại, nói đầy lý lẽ: "Xét thấy bây giờ cậu đang bị một tổ chức tội phạm nguy hiểm theo dõi, đội cảnh sát quyết định thi hành kế hoạch bảo vệ cậu 24/24. Mà thân là một trong số những người bảo vệ, tôi có số điện thoại của người mình cần bảo vệ cũng không quá đáng đúng không?"
"Hai mươi bốn tiếng?" Ninh Tiêu đi tới bên cửa sổ, kéo rèm nhìn xuống, "Tức là bây giờ mỗi ngày đều có người trông chừng tôi à?"
"Đúng vậy."
"Ai thế?"
"Ngại quá, chính là tại hạ đây." Giọng điệu Từ Thượng Vũ lộ rõ vẻ đắc ý. "Vất vả lắm tôi mới xin được chức bảo vệ với cục trưởng đấy. Cho nên là cậu mau thu dọn hành lý đi đồng chí Ninh Tiêu."
Vừa nghe câu này, Ninh Tiêu bỗng có dự cảm không ổn.
"Thu dọn hành lý làm gì?"
"Làm gì ấy à? Đương nhiên là …" Phía bên kia, Từ Thượng Vũ cười khẽ, "Đương nhiên là vì có thể bảo vệ được cậu 24/24, cho nên từ hôm nay trở đi cậu đến nhà tôi ở."
Cái gì?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!