Cơn khủng hoảng lan tràn khắp chốn.
Sau khi biết tin Lý Hữu Minh mất tích, mọi người hoàn toàn hỗn loạn, nhân viên nữ đều không dám ở một mình.
Cảnh sát chỉ đành bất đắc dĩ sắp xếp lại, nữ ở một phòng, nam ở một phòng, mà cảnh sát lại thay phiên đứng bên ngoài canh chừng.
Dù có như thế thì cũng có người không yên lòng.
Nửa đêm, Nhậm Đạt Chí đứng dậy muốn đi WC, nhưng lại sợ không dám ra ngoài một mình.
Có người cười nhạo cậu ta.
"Sao như tiểu thư thế? Còn cần gọi người đi WC với cậu à?"
Nhậm Đạt Chí quay lại nhìn, cái tên Liên Dịch đó đang hơi ngả người dựa vào ghế, cười như không cười nhìn cậu ta.
"Thôi, yên tâm mà đi đi." Liên Dịch đứng dậy, cắm tay vào túi đi ra cửa.
"Đám cảnh sát bên ngoài sẽ canh chừng cho cậu."
"Cậu, cậu đi đâu đó?"
"Đi WC, sao, cậu muốn đi theo à?" Liên Dịch cà lơ phất phơ nói rồi đẩy cửa đi ra.
Nhậm Đạt Chí vội vàng đi theo cậu ta, vừa ra khỏi cửa đã không thấy Liên Dịch đâu.
Mà bên cạnh có hai viên cảnh sát, một người bên trái một người bên phải đang nhìn mình.
"Các người không đi theo cậu ta à?"
"Cậu Liên Dịch nói không cần." Một viên cảnh sát trả lời: "Chúng tôi phải để một người lại canh chừng, cậu ấy nói cậu cần." Nói xong, viên cảnh sát nọ bước đến.
"Đi thôi, cậu Nhậm."
Nhậm Đạt Chí còn có thể nói được cái gì nữa? Cậu ta không dám đi một mình thật, chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh để cảnh sát đi cùng, hai người cùng vào WC.
Nhưng vừa đi đến phòng vệ sinh ở lầu hai, Nhậm Đạt Chí lại không gặp Liên Dịch.
Trong lòng còn cảm thấy lạ, sao cậu ta lại không ở đây? Chẳng lẽ đi xuống lầu một? Thôi kệ, Nhậm Đạt Chí k** kh** q**n, bắt đầu xả lũ.
"Phù..." Xả hết lũ tích cả một đêm, Nhậm Đạt Chí giải quyết xong thì rùng mình một cái, chỉ cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng.
Cậu ta ngân nga đi ra khỏi WC, còn chưa đi được một nửa thì đèn bỗng tắt tối sầm.
Không, cả câu lạc bộ đều đột ngột cúp điện.
Tầm mắt bỗng trở nên tối đen, xa xa còn truyền đến tiếng hét của một cô gái.
Chân Nhậm Đạt Chí lạnh toát, cậu ta gian nan s* s**ng đi ra đến cửa, gào: "Cảnh, cảnh sát! Anh ở đâu? Này, anh đâu rồi?"
Không ai trả lời cậu ta, ánh mắt không kịp thích ứng với bóng tối đột ngột, Nhậm Đạt Chí chỉ cảm thấy xung quanh tối đen.
Cậu ta vươn tay s* s**ng lung tung hòng tìm được một thứ gì đó có thể bám vào.
Nhưng mà khi vừa chạm đến vách tường cậu ta lại run rẩy.
Trong bóng đêm dường như có cái gì đó đang lén nhìn cậu ta.
Cái tầm mắt đó lạnh lẽo, âm trầm như băng, tựa như lệ quỷ đến từ vực sâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!