"Con dao đó, khi tôi tỉnh lại thì đã thấy nó ở trong tay mình rồi."
Tịch Hướng nói, đối diện hắn là Triệu Vân và Lục Phi.
"Tôi không phải hung thủ, tôi bị người ta hãm hại."
"Vậy tại sao khi hỏi cậu không nói thẳng ra?" Triệu Vân hỏi: "Nói thẳng là bị người ta hãm hại cũng tốt hơn nhiều so với im lặng không nói gì."
"...! Bởi vì không nhớ rõ."
"Cái gì?"
Tịch Hướng xoa trán, cả người toát ra vẻ mỏi mệt.
"Ngày hôm đó, tất cả mọi người đều uống rượu, tôi say mất cả ý thức, nói thật là ban đầu khi thấy dao trong tay mà cô gái đó còn nằm trong vũng máu, ngay cả bản thân tôi cũng nghi ngờ liệu có phải do mình say rượu giết người rồi không."
"Uống rượu còn có sức cắt vỡ động mạch? Một người say không có năng lực làm việc đó." Triệu Vân nhìn xuống bản ghi chép.
"Ít ra thì Lý Hữu Minh hiểu điều này hơn cậu, hắn nói thẳng rằng mình say, tẩy sạch hiềm nghi."
"Lý Hữu Minh." Tịch Hướng thì thầm cái tên này, hắn ngẩng đầu nhìn hai viên cảnh sát.
"Kẻ dẫn đường bảo đám người Nhậm Đạt Chí tạo chứng cứ giả cho tôi cũng là cậu ta, là cậu ta đề nghị trước."
"Ý của cậu là Lý Hữu Minh là hung thủ?" Ánh mắt Lục Phi sáng ngời, "Hắn cố ý đề nghị làm giả chứng cứ cho cậu, ngược lại khiến cậu bị nghi ngờ nhiều nhất, vậy thì có thể hắn mới là hung thủ thật sự."
"Không." Tịch Hướng phủ định: "Tôi không nghĩ là cậu ta, tôi tin cậu ta cũng không nghĩ tôi là hung thủ."
"Vậy vì sao hắn lại muốn hãm hại cậu? Bình thường không phải là nghiệp
- quan cấu kết*...!A, xin lỗi." Lục Phi che miệng mình, cười xin lỗi, "Vô tình nói thật lòng."
*Nghiệp trong thương nghiệp, quan trong quan chức: dân buôn cấu kết với quan chức: v
Tịch Hướng nhìn viên cảnh sát không biết là cố ý hay vô tình nọ.
"Tôi chỉ là một người bình thường."
Cậu cũng không phải người bình thường gì lắm, quay về cổ đại thì cậu là hoàng thân quốc thích thôi.
Lục Phi chịu không nổi mắng trong lòng.
Tịch Hướng như nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, nói: "Dù cha mẹ tôi có chức vị thế nào thì đó là do bọn họ tự cố gắng giành giật tranh đua.
Ông nội tôi là thợ mộc, bà nội tôi chỉ là một người hầu của gia đình quan chức quý tộc.
Thân phận của tôi cũng không cao quý, cho dù có lội ngược về trước thì cũng chỉ có thể nói là dòng dõi người hầu thôi."
Lục Phi lập tức thấy xấu hổ, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng Tịch Hướng nói gia thế của mình ra cũng không có ý mong người khác đồng cảm với mình.
"Địa vị của ông bà tôi không liên quan đến thành tựu của cha mẹ tôi bây giờ.
Vì thế thành tựu của cha mẹ tôi cũng không liên quan đến tôi.
Cho dù tôi có là con của bọn họ thì cũng chỉ là một người bình thường mà thôi."
Có những lúc sẽ khó tránh khỏi một vài đặc quyền, nhưng xét cho cùng thì Tịch Hướng cho rằng mình chỉ là một người bình thường không hơn không kém.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!