Chương 3: Bóng Ma Lúc Nửa Đêm 2

Người hôm qua, không, rạng sáng nay còn gặp mặt, đến sáng lại nghe thấy người khác báo rằng cậu ta đã chết, mà có người chỉ thẳng vào mặt nói mình là hung thủ giết người.

Người bình thường gặp phải tình huống này sẽ có phản ứng thế nào?

Ninh Tiêu không biết, phản ứng duy nhất của cậu bây giờ chỉ có một câu.

"Chứng cứ."

Cậu nói: "Để chứng minh tôi là hung thủ, đưa chứng cứ đây."

Là một người bình thường, cậu chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ bị đưa vào phòng thẩm vấn, bị một đám cảnh sát vây quanh tra hỏi.

Điều này hoàn toàn không giống như khi viết tiểu thuyết.

Khi viết tiểu thuyết, cậu là vị thần cao cao tại thượng, có quyền chi phối nội dung màn kịch, mà bây giờ, thần ngã xuống thế gian, bị người ta trói bằng gông xiềng.

Ninh Tiêu chưa bao giờ nghĩ mình viết nhiều tiểu thuyết trinh thám như thế, lần đầu tiên dính đến cảnh sát ngoài đời, đương nhiên còn là vì mình bị nghi ngờ là hung thủ giết người.

Cảm giác này không dễ chịu chút nào.

Từ Thượng Vũ gật đầu, "Đương nhiên là tôi biết cậu không giết người."

Hắn mỉm cười, "Cậu chỉ bị nghi ngờ là hung thủ mà thôi, Ninh Tiêu."

Viên cảnh sát nham hiểm trước mặt này rõ ràng là không dễ chơi, điều này càng phiền phức hơn nhiều, Ninh Tiêu thà gặp một viên cảnh sát vô dụng cũng còn hơn là gặp phải hồ ly ranh mãnh thế này.

Bị người như thế túm được thì trừ phi hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi, nếu không, đừng nghĩ đến tự do.

"Tôi muốn biết vì sao tôi bị nghi ngờ." Ninh Tiêu lặp lại lần nữa, cố gắng nói rõ ý định của mình.

Từ Thượng Vũ quan sát cậu, cảm thấy người này rất thú dzị.

"Nghe nói cậu không định mời luật sư, vì sao?"

"Không có tiền, ngại phiền phức." Ninh Tiêu tức giận nói: "Nhưng mà bây giờ tôi đổi ý rồi, phiền anh chỉ định viện trợ pháp luật giúp tôi, tôi không muốn nửa đời sau chết dí trong ngục giam."

"Không phải cậu cho rằng mình không giết người à?"

"Đúng vậy, nhưng nếu tôi nói tôi không giết cậu ta thì anh tin không?" Ninh Tiêu liếc mắt xem thường, "Hơn nữa, tối hôm qua tôi có gặp cậu ta thật, trong mắt các người thì tôi càng bị nghi ngờ nhiều hơn."

"Tối hôm qua cậu gặp nạn nhân ở đâu?"

"Cậu ta chặn cướp tôi, tôi đi ngang qua thôi."

"Sau đó thì sao?"

"Cậu ta thất bại, tôi về nhà ngủ."

"Trong quá trình đó đã xảy ra chuyện gì?"

Ninh Tiêu im lặng một hồi, mới không tình nguyện nói: "Tôi dạy dỗ cậu ta một chút." Cậu vốn chỉ định dọa tên nhóc đó một chút, cũng không ngờ sau này lại có nhiều chuyện thế này.

Từ Thượng Vũ có thể phán đoán được người khác có nói thật hay không, nhưng câu nói thật cuối cùng của cậu làm cho hắn giật mình.

Thật ra camera ven đường đã ghi lại hết hành động của Ninh Tiêu, sở dĩ bây giờ hắn hỏi lại chỉ vì thử cậu mà thôi.

Rõ ràng là người trước mặt này đang rất thành thật.

Loại chân thành này làm cho Từ Thượng Vũ đưa ra một quyết định, một quyết định làm bản thân hắn cũng phải kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!