"Có kết quả rồi."
Quý Ngữ Thu đi ra khỏi phòng, sắc mặt có vẻ mỏi mệt, hắn tháo khẩu trang nhìn Ninh Tiêu.
"Không thể không nói, cậu đúng là..."
Đúng là gì?
Hắn không nói tiếp, bởi vì Ninh Tiêu đã đeo khẩu trang, bao tay đẩy cửa đi vào phòng.
Trong phòng tối om, tắt hết đèn, nguồn sáng duy nhất
--- từ cánh cửa ra vào cũng bị đóng chặt, cánh cửa thủy tinh được bọc kín lại, không để lọt một tia sáng nào.
Nhưng mà trong một thế giới tối tăm như thế, lại như có thứ gì đang phát ra ánh huỳnh quang.
Vách tường, sàn nhà, sô pha, thậm chí trần nhà và đèn treo trên đầu, những đốm sáng xanh lấp lóe trải rộng hơn phân nửa căn phòng, rậm rạp, dày đặc, giống như đôi mắt của cô hồn dã thú đang rình rập trong bóng đêm, nhìn chằm chằm vào người đang đứng trong phòng, bình tĩnh lên án.
Ninh Tiêu bị vây trong những ánh mắt màu xanh dày đặc nọ, đối diện với chúng nó.
Cậu cẩn thận nhìn từng đốm huỳnh quang, không muốn bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào.
Những ánh mắt như vong hồn để lại đó đang thì thầm nói hết những gì chúng đã nhìn thấy, tái hiện hết thảy mỗi một chi tiết, hành động từng xảy ra ở hiện trường này tới trước mặt cậu.
-
----- Dựng lại hiện trường.
Quý Ngữ Thu phun luminol* có phản ứng đặc biệt với hemoglobin đầy cả căn phòng một cách tỉ mỉ.
Nó là thứ có thể làm cho vết máu bị lau đi xuất hiện trở lại, tạo thành một mảng tròng mắt nhỏ màu xanh đầy phòng như bây giờ.
*Luminol (C8H7O2N3) là một chất hóa học linh hoạt có thể phát quang với ánh sáng xanh nổi bật khi trộn với tác nhân oxy hóa thích hợp.
Nó được sử dụng bởi các nhà điều tra pháp y để phát hiện dấu vết của máu tại địa điểm phạm tội vì nó phản ứng với sắt trong hemoglobin.
Mỗi một đốm sáng lóe huỳnh quang đó đều là máu phun ra từ cơ thể Tô Lệ! Chúng nó dày đặc biết bao nhiêu, trải rộng đến cỡ nào, tất cả đều chứng tỏ hiện trường vụ án ngày hôm đó tàn nhẫn ra sao.
"Ngay đây," Ninh Tiêu đứng ở chỗ vạch trắng, nói với vách tường: "Cô ta bị cắt lên động mạch, máu tươi bắn xa hai mét, vẩy đầy lên trần nhà và vách tường, mà hung thủ..." Ninh Tiêu ra hiệu cho Từ Thượng Vũ đến đứng trước mặt mình.
"Lúc đó hung thủ đứng ngay trước mặt cô ta, cho nên khi máu b*n r*, có một ít bị thân thể của hung thủ chặn lại.
Cho nên vết máu trên tường này có một khoảng trống." Ninh Tiêu đi tới đứng đối diện vách tường, v**t v* những đốm huỳnh quang, mà chỗ cậu chú ý đến là khoảng trống đột ngột xuất hiện trong mảng đốm sáng rậm rạp.
Khoảng trống đó được tạo ra do bị thân thể của hung thủ che lại.
Vết máu không thể phun lên vách tường mà là văng lên người hung thủ.
Mà chi tiết này cũng là chứng cứ tuyệt vời để tìm ra hắn.
"Cao khoảng một mét tám, thân thể cường tráng." Ninh Tiêu đánh giá hình dạng của khoảng trống nọ, nói: "Là một người thuận tay trái."
Từ Thượng Vũ hỏi: "Cậu có thể giải thích được không, hình thể và chiều cao có thể đoán được nhờ giấu vết này, tôi hiểu, nhưng thuận tay trái thì..."
Hắn vốn cứ tưởng biết rồi mà còn hỏi thì sẽ bị Ninh Tiêu xem thường, ai ngờ sau đó Ninh Tiêu vẫn kiên nhẫn giải thích.
"Nhìn đây này, nhìn kỹ điểm kết thúc của vết máu, tất cả đều hơi nghiêng bên phải." Ninh Tiêu chỉ cho Từ Thượng Vũ thấy.
"Khi động mạch bị cắt vỡ, áp suất máu trong lúc đó sẽ khiến máu bắn mạnh ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!