Chương 24: Chim Sơn Ca Và Hoa Hồng 6

Phàm là một cô gái có tôn nghiêm thì sẽ không tự nguyện bán mình.

Tự dâng hiến thân thể mình mặc cho người ta đùa bỡn, đeo một gương mặt tươi cười giả dối để đón chào, dù chán ghét nhưng vẫn vờ như vui vẻ, ra vẻ yếu đuối dựa dẫm vào lòng những tên đàn ông háo sắc, tham lam.

Nhưng thứ làm cô ta cảm thấy ghê tởm nhất không phải là đám đàn ông đó, mà là bản thân mình.

Rõ ràng đã chìm sâu vào vũng bùn d*c v*ng mà vẫn ra vẻ thanh cao.

Cô tưởng cô còn xứng đáng có được tôn nghiêm à?

Cô tưởng cô còn có thể quang minh chính đại đi dưới ánh mặt trời à?

Cho dù là con chuột chạy qua đường cũng còn đáng sống hơn cả cô!

Đối với cô ta, ánh mắt tham lam của người ngoài là tra tấn, sự thương hại của bọn họ cũng là tra tấn.

Cô ta đã không còn đủ can đảm để nhìn lại mình nữa rồi, chỉ có thể từ từ mục rữa trong thế giới của d*c v*ng này.

Nhưng mà, cô ta lại gặp một cô gái, cô ấy đắm chìm trong hoan lạc mà vẫn còn giữ một mặt tỉnh táo, thân ở thế giới dâm mỹ này mà vẫn như chẳng hề dính dáng; thong dong đi vào khu rừng d*c v*ng rồi bình thản quay ra.

Không đắm chìm, cũng không tự thấy mình đáng thương.

Tại sao cô ấy vẫn có thể giữ được tôn nghiêm như thế?

"Không có lý do gì cả, em chỉ đang đi làm mà thôi." Cô ấy nói: "Cho dù là một công việc ti tiện thế nào thì cũng là do tự bản thân mình cố gắng làm ra tiền để nuôi sống gia đình.

Nếu vậy thì tại sao không sống bình thường được?"

Tại sao không sống bình thường được? Chỉ một câu cũng có thể kéo một người đang chìm sâu vào vũng bùn ra.

Thì ra, dù có là một bông hoa xấu xí cũng có thể có sinh mệnh của riêng mình.

Nhưng vì sao người nói ra câu nói đó lại không còn nữa?

Bị người ta giết rồi.

- -----

Ninh Tiêu hơi ngã người ra sau, xoa Thái dương.

Từ Thượng Vũ nhìn cậu.

"Trông cậu mệt mỏi thế?"

Ninh Tiêu hừ mũi.

"Cũng khó trách, liên tục bị lôi vào ba vụ án mạng, còn có người cứ thích đối đầu với cậu, cũng chẳng hay ho gì mấy."

"Đừng quên, trong đấy cũng có phần của anh nữa." Ninh Tiêu nhắc nhở.

Vụ án đầu tiên, ai dùng kính lúp quan sát cậu như nghi phạm, khó ưa nhất là còn trêu chọc vớ vẩn.

Ninh Tiêu thầm nghĩ may mà mình sáng mắt nên mới không bị ai đó đùa bỡn.

Từ Thượng Vũ sờ mũi, "Tôi làm đúng trách nhiệm của mình thôi mà, nhưng mấy lời tôi nói lúc đó cũng không hẳn toàn là..."

Không hẳn toàn là gì?

Nói đến đấy thì tự nhiên im bặt, Ninh Tiêu đang dựng tai nghe, sao hết rồi?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!