[ Nàng đang khóc vì một đóa hoa hồng.
]*
*Câu này tác giả cũng trích ra từ tác phẩm Chim sơn ca và đóa hồng đỏ, khi những con vật trong khu vườn thấy chàng trai nghèo buồn bã và hỏi Sơn ca, Sơn ca trả lời: "Chàng khóc vì một đóa hồng đỏ.".
Đổi xưng hô vì nhân vật tác giả đang nói đến là nữ.
Xoạt.
Cơn gió lay làm rơi một đóa hoa sắp tàn lạc xuống mặt đất.
Ninh Tiêu nhặt lên xem, "Mùa này cũng có tường vi à?"
"Đó là tường vi bốn mùa, mỗi năm nở hoa ba, bốn lần." Từ Thượng Vũ nhìn rồi nói: "Bây giờ là mùa hoa đầu hạ."
Ninh Tiêu ngạc nhiên, "Cái này mà anh cũng biết à?"
Đàn ông con trai mà cũng biết mấy chuyện hoa cỏ này nữa? Không thể không soi kỹ hắn được.
"Hồi đi học có nghiên cứu." Từ Thượng Vũ nói: "Nhưng mà dù có là tường vi bốn mùa cũng gần như không nở hoa vào mùa đông, cậu có biết vì sao không?"
Ninh Tiêu thành thật lắc đầu, "Không biết."
"Bởi vì ---"
Từ Thượng Vũ ra vẻ chuẩn bị giảng giải, Ninh Tiêu thấy vậy cũng chăm chú lắng nghe.
Ai ngờ sau đó xuất hiện tiếng ngân nga*, suýt điếc cả tai!
*Kiểu hát nhạc kịch, opera đồ ấy, ncl tự nhiên ổng rống lên làm giật cả mình: v
"Hãy nhìn đi! Cơn giá rét của mùa đông đã đóng băng huyết quản của ta, màn sương lạnh đã tê buốt hết nụ, ngọn gió bão đã đánh gãy hết cành, một mùa rét lạnh như thế khiến ta không thể nở được.*" Từ Thượng Vũ dang rộng hai tay ra như đang ôm lấy bầu trời, "Một mùa đông lạnh lẽo đến thế làm sao mà tường vi có thể nở được?"
*Bản gốc tiếng Anh: "But the winter has chilled my veins, and the frost has nipped my buds, and the storm has broken my branches, and I shall have no roses at all this year." Cũng trích từ Chim sơn ca và đóa hồng đỏ, đoạn Sơn ca đến xin bụi hoa hồng nở ra một đóa hoa.
Ninh Tiêu nghẹn một ngụm máu trong cổ họng.
Người nghệ sĩ tỏ nỗi lòng xong đắc ý quay lại, thấy biểu cảm như gặp quỷ của Ninh Tiêu, bất đắc dĩ nói: "Này, tôi chỉ ngâm một bài thôi, cậu đừng tỏ vẻ chán ghét như thế!"
"Không." Ninh Tiêu cố gắng v**t v* tâm hồn hoảng hốt của mình, "Tôi chỉ đang ngạc nhiên vì phát hiện một loài mới thôi, một viên cảnh sát đứng giữa đường ngâm văn ngâm thơ." Cậu nhìn Từ Thượng Vũ, "Tại sao trước đây tôi chưa từng phát hiện ra mặt này của anh?"
"Mặt gì, mặt nào? Bác học à?"
"Không, muộn tao."
"Từ chối kì thị, cảnh sát cũng có quyền đọc thơ tình."
"Vậy thì xin anh tự im lặng đọc, đừng lấy điệu ngâm thơ ra làm ô nhiễm tai tôi."
"Tôi hy vọng cậu biết thưởng thức."
"Ha hả."
Hai người vừa đi vừa đấu võ mồm, vô thức đến nơi cần đến.
"Được rồi, đến rồi, theo tôi." Từ Thượng Vũ ngừng phản bác, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu bên trên, vén rèm cửa đi vào.
"Chị ơi em tới ăn cơm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!