Cô ta bước trên lối đi được trải thảm nhung, đỡ lấy lan can nhìn xuống khung cảnh nhảy múa hát hò bên dưới.
Đàn ông, đàn bà, cười đùa, phóng túng, diễm lệ, xa hoa, nơi này giống như thiên đường.
Nếu đây là thiên đường thì tiền tài là thượng đế, d*c v*ng trở thành thiên thần mỹ lệ nhất.
Chỉ cần có tiền thì sẽ có được mọi thứ, trở thành chủ nhân của cả một khoảng trời.
Đôi mắt lạnh nhạt của cô gái nhìn xuống cảnh tượng dâm mỹ dưới đài, con người trầm mê trong d*c v*ng nguyên thủy chẳng khác gì súc vật.
Cô ta hơi chuyển động chiếc cổ thon dài nhìn về phía người trong đại sảnh.
Nơi đó cũng là một thế giới đắm chìm trong hoan lạc và d*c v*ng, nhưng lại có một điều khác biệt.
Cô gái tóc dài đang tiếp khách uống rượu dường như nhận ra tầm mắt trên lầu hai, cô ấy hơi xoay người, ngẩng đầu, đối diện với cô gái trên lầu.
Hai người nhìn nhau, cô gái tóc dài nở một nụ cười nhợt nhạt.
Cô ấy giơ cao ly rượu trên tay, hơi nâng về phía người ở xa kia rồi uống một hơi cạn sạch.
Đôi mắt long lanh nọ như một hồ nước trong suốt bị giấu dưới màn sương mù, xuyên qua thời không nhìn về phía người bạn trên lầu, lặng lẽ nói thầm:
Vì nô lệ của d*c v*ng, cạn ly.
Cô gái đứng ở lầu hai mỉm cười, đưa tay chạm lên đôi môi đỏ mọng, truyền lại một câu với người bạn dưới lầu.
Cạn ly.
Vì bọn họ, cũng vì chúng ta.
Ngay lúc này, sự ăn ý và thấu hiểu lẫn nhau là niềm an ủi duy nhất của cô ta trong chốn địa ngục này.
Trong cái thế giới không có tình yêu này, cô ta lặng lẽ, giấu đi một đóa hoa hồng.
- -------
Lúc Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ đến hiện trường, từ phía xa đã thấy một đám người vây bên ngoài câu lạc bộ.
Bên ngoài dây cảnh giới của cảnh sát tụ tập rất nhiều người, bọn họ đều nhón chân nhìn, chỉ trỏ vào bên trong.
"Chờ tôi chút." Từ Thượng Vũ thấy vậy thì cởi áo đồng phục nhét vào tay Ninh Tiêu, "Cậu vào trước đi, tôi dạo một vòng cái."
"..." Ninh Tiêu nhìn đồng phục cảnh sát trong tay, không biết nói gì.
Hai người xuống xe, Ninh Tiêu đi thẳng vào câu lạc bộ.
Có lẽ là vì cậu cầm đồng phục của Từ Thượng Vũ, còn bước xuống từ xe cảnh sát nên cảnh sát đứng canh chưa cần nói gì đã mở đường.
Trước khi Ninh Tiêu đi vào còn quay đầu lại nhìn, nhưng nào còn thấy bóng Từ Thượng Vũ nữa.
Tên kia không biết trà trộn vào dân chúng bên ngoài từ lúc nào rồi.
Ai biết hắn muốn làm gì?
Không nghĩ đến hắn nữa, Ninh Tiêu đi qua người gác ở cửa, bước vào câu lạc bộ.
Cậu mới vừa vào đã thấy một bức tượng nàng tiên cá to đùng trấn cửa.
Nàng tiên cá với nửa thân trần, tay nâng viên trân châu đứng ở giữa đài phun nước, đuôi cá bên dưới hơi nhếch lên thành một độ cong hoàn mỹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!