Cuối cùng thì Ninh Tiêu cũng được chứng kiến hiệu suất làm việc của Từ Thượng Vũ.
Cậu chưa đồng ý hứa hẹn được bao lâu thì ngay ngày hôm sau, Ninh Tiêu nhận được thư mời đặc biệt, kèm theo đó là một đống tài liệu và hồ sơ vụ án.
Từ Thượng Vũ sửa sang lại hồ sơ, lọc ra hết những vụ án đáng nghi trong một tháng gần đây thành một danh sách đưa cho Ninh Tiêu.
"Cậu chỉ có thể xem tài liệu ở đây thôi." Hắn vừa đưa một chồng hồ sơ dày cho Ninh Tiêu, vừa nói: "Mỗi ngày cậu có thể đến văn phòng của tôi để xem, nhưng không được mang ra khỏi Cục cảnh sát."
Ninh Tiêu lật chồng hồ sơ rồi để sang một bên, cầm danh sách mà Từ Thượng Vũ đã lọc ra xem.
Đừng thấy thành phố Lê Minh là một thành phố nhỏ mà lầm, mấy vụ án mạng xảy ra ngoài ý muốn cũng không ít.
Ninh Tiêu chỉ tiện tay lật ra xem thôi mà nào là mất tích, chết đuối, giết vì tình, giết cả nhà.
Trong một tháng có tận mười lăm vụ án mạng, không chừng còn mấy vụ chưa ai phát hiện nữa.
Xem ra bên dưới bề mặt bình tĩnh của thành phố nhỏ này cũng không sóng êm gió lặng như người ta vẫn tưởng.
"Trước khi vào việc, tôi muốn đi gặp Trương Minh." Buông hồ sơ, Ninh Tiêu đứng dậy, "Thi thể của hắn vẫn còn trong tay các anh đúng không?"
Từ Thượng Vũ gật đầu, nói: "Đi theo tôi."
Hai người ra ngoài, trên đường đến tổ giám định lại gặp một nhóm người.
Ninh Tiêu thấy bọn họ đi thẳng về phía Từ Thượng Vũ, biết là không có chuyện của mình nên lặng lẽ lùi ra sau nửa bước.
"Đội trưởng Từ đây mà, dưỡng bệnh xong rồi à? Sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày cho đỡ sợ?"
Người nói là một viên cảnh sát hơn ba mươi, Ninh Tiêu không biết cách phân chia cấp bậc trong đội cảnh sát, nhưng mà nhìn đám người sau lưng người nọ thì có thể thấy địa vị của ông ta chỉ có thể cao hơn Từ Thượng Vũ.
"Cám ơn đã quan tâm." Từ Thượng Vũ nở một nụ cười, không mặn không nhạt bắt tay ông ta, giống như không hiểu sự trào phúng trong lời nói của ông ta.
"Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, dù sao thì cũng còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh, không phiền ngài phải lo lắng."
Biểu cảm của người đàn ông trung niên nọ cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng mất tự nhiên.
"Người trẻ tuổi bốc đồng là tốt." Ông ta vỗ vai Từ Thượng Vũ,
"Nhưng mà có những lúc đừng mất cảnh giác, phải biết lo cho...! thân thể của mình."
Khi ông ta nói câu này, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Ninh Tiêu.
Ninh Tiêu nhíu mày, có cảm giác khó chịu khi bị người ta quan sát.
Chưa chờ cậu kịp phản ứng thì đối phương đã dẫn theo người sau lưng mình vội vàng đi mất, nhìn rất khí phách.
"Đó là cấp trên của anh à?" Ninh Tiêu hỏi, thái độ không coi ai ra gì của đối phương rõ ràng là quan lão gia điển hình.
Từ Thượng Vũ quay lại, "Chức vị của ông ta cao hơn tôi thật, nhưng không phải là cấp trên trực thuộc của tôi."
"Một người với địa vị như thế mà còn cần đi phá án à?" Ninh Tiêu khó hiểu.
"Muốn đi tiếp về phía trước thì cần có chiến tích." Từ Thượng Vũ nói xong, khoái trá nhìn cậu, "Cho nên vì chăm sóc người già nên chúng tôi sẽ giao vài vụ quan trọng cho ông ta."
"Quan trọng?"
"Ừm, quan trọng như cọng rau thơm trong tô mỳ ấy."
Hiểu, ngửi thì thấy thơm nhưng không có tác dụng gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!